Về với khu vườn của mẹ, ngồi dưới giàn bầu gió chiều mát rượi, uống nước chè nghe mẹ kể chuyện quê nhà, tôi tìm được những giây phút bình yên sau những ngày tất bật…
Mẹ đã nhiều tuổi rồi. Mẹ bây giờ không còn đi làm xa như ngày trước nữa. Hơn nửa đời vất vả nuôi con đã qua, giờ đây mẹ chỉ quanh quẩn trong nhà, ngoài vườn, đầu xóm, làm bạn với những loài cây tự tay mẹ trồng. Khu vườn trở thành người bạn sớm chiều của mẹ.
Vườn của mẹ nhỏ nhưng đẹp lắm. Con cái lớn lên đứa nào cũng đi xa. Bao thương nhớ mẹ lại gửi vào khu vườn. Sáng mẹ ra vườn làm cỏ, chiều mẹ lại ra vườn tưới nước, bón phân. Cây trong vườn không phụ công mẹ cứ lớn lên tươi tốt, từng chiếc lá nụ hoa như cũng biết reo cười, trò chuyện. Giàn bầu, giàn mướp trái sai lúc lỉu. Mấy vạt cải, rau húng cứ xanh um. Hàng ớt, hàng cà hoa lung linh trong nắng. Mấy cây chanh, gốc chuối, bụi gừng cuối vườn cũng thương mẹ mà lớn nhanh. Những khóm hoa mẹ trồng quanh vườn lúc nào cũng thắm tươi rạng rỡ. Mẹ vui, cười thật hiền niềm hạnh phúc đơn sơ và lòng lại trông ngóng con cháu về chơi.
Ảnh minh họa ITN. |
Chiều cuối tuần tôi thường đưa cả nhà về với mẹ. Các con tôi thích lắm. Khu vườn của bà là cả thế giới kỳ diệu của các con tôi. Nhìn chúng lăn xăng giúp ngoại hái rau, dọn cỏ, tươi cây, tiếng nói cười ríu rít, những bàn chân nhỏ lon ton theo bà mà tôi nghe lòng mình thật vui.
Về với bà không chỉ để tạm rời xa những chiếc máy tính, điện thoại. Về với bà để được hòa mình vào thiên nhiên, được sống giữa xóm làng, được thấy ngoại còn mạnh khỏe, được hỏi han, chuyện trò cùng ngoại, để các con tôi biết sống chan hòa yêu thương, nhớ ơn nguồn cội.
Về giữa khu vườn nhỏ, ngồi dưới bóng mát cây xoài cây mận, trong những câu chuyện ngày xưa ngoại kể, các con tôi sẽ có thêm thật nhiều thương yêu làm hành trang để lớn lên, bước đi giữa cuộc đời rộng lớn, tôi biết…
Tôi thích về với khu vườn của mẹ, múc gàu nước giếng rửa mặt, nghe cái mát lạnh lan đi khắp người, xua đi tức khắc cái nắng nóng, bụi bặm ngoài kia. Rồi ngồi xuống bên mẹ, dưới bóng râm và hương thoang thoảng đưa của giàn hoa thiên lý, tặng mẹ chiếc áo mới, kể mẹ nghe những vui buồn nơi phố thị ồn ào.
Những câu chuyện về công việc, về thành phố chắc mẹ chẳng hiểu gì nhiều, nhưng mẹ vẫn sẵn lòng nghe tôi kể, thỉnh thoảng lại cổ vũ bằng nụ cười thật hiền, hay ủi an bằng những lời trìu mến “thôi kệ nó nghe con”… Bởi tôi biết, với mẹ, hạnh phúc lớn lao mà cũng thật nhỏ bé thôi, là được thấy các con lúc nào cũng bình an, vui vẻ.
Dù ngoài kia có sóng gió bao nhiêu thì với tôi, vườn của mẹ vẫn là nơi bình yên nhất. Ở nơi ấy tôi đã đi qua tuổi thơ êm đềm bên mẹ và những loài cây hiền lành. Ấy cũng là nơi tôi biết mình luôn có mẹ chờ đợi để trở về sau những lo toan tất bật, ngồi bên mẹ ăn bữa cơm quê chan chứa ân tình.
Những vạt rau vẫn cứ xanh. Giàn bí giàn bầu quanh năm cho trái. Và những khóm hoa vẫn thơm ngát, lung linh. Như vườn mẹ vẫn luôn đong đầy yêu thương chờ đợi đàn con cháu ở xa trở về…