"Em năm nay 26 tuổi, quê Ninh Bình. Cuộc đời xô đẩy không nghĩ mình lại làm cái nghề này lâu vậy, cũng gần hai năm có lẻ.
Được cho là thằng sáng dạ, bố mẹ cày cấy để nuôi mình ăn học cho thoát cái cảnh con trâu đi trước mặt mình phía sau.
Bốn năm đại học với bao cố gắng bằng mồ hôi, máu và nước mắt của cả gia đình, mong cho mình bớt khổ. Rồi bốn năm học cũng qua, ra trường với bao hoài bão, cầm tấm bằng đi xin việc, đúng là cao không đến, thấp không xong.
Chỗ nào lâu nhất dc 5,6 tháng, họ không đuổi thì cũng tìm cách đuổi.
Lang thang, vật vờ cố bám trụ và rồi Grab như gói mỳ tôm vay bạn thời sinh viên. Nghĩ vừa đi xin việc vừa chạy kiếm tiền lo tạm.
Trong đầu luôn nghĩ ờ mình làm tạm thôi chứ ai lại làm món này. Rồi cuộc sống cứ thế trôi đi, bố mẹ ở quê cứ tưởng nó làm công ty liên doanh với nước ngoài (em về chém thế).
Mỗi khi về quê thấy bố mẹ khoe với họ hàng nhìn nét mặt tự hào của họ em không nỡ nói thật. Từ đó em dần dần sợ về quê.
Cuộc số xe ôm xô bồ, tự do, lâu ngày em thấy suy nghĩ và hành động của mình nó khác hẳn ngày trước. Mỗi khi bạn bè ở quê gọi điện thoại tâm sự, chuyện làm ăn, vợ con, em thấy mình hèn thật.
25 tuổi tay trắng, ngày ngày bán tính mạng để kiếm vài đồng.
Đêm về mệt thì không sao, hôm nào không ngủ được ngẫm cái cuộc đời sao bạc bẽo thật. Nó không có chỗ cho chúng ta ở đây.
Cứ như thế này không ổn, tương lai bất định . Nhiều lúc đi ship đồ cho những đứa bằng tầm mình, hay kém tý thấy tủi nhục thật.
12 giờ trưa chầu chực gần các quán ăn, mong chờ nổ được cuốc ship đồ. Nhìn thấy anh em đồng nghiệp cũng như mình, sức trẻ, học thức đàng hoàng giờ đi làm cái này... xót xa thực sự.
Ở quê em bọn học cấp ba cùng trang lứa, chúng nó làm kinh tế trang trại, chăn nuôi, làm đá (làng e làm đá non bộ). Thu nhập cũng khá và ổn là khác.
Nhưng có lẽ vì các mác "làm trên Hà Nội" mà em và không ít anh em ở đây không dám về.
Cũng chỉ cái câu "giàu nhà quê, không bằng ngồi lê thành phố" nó ám ảnh.
Em nghĩ nơi này không dành cho những người quê như chúng ta, những kẻ sinh ra từ làng. Ngay lúc này đây, em thèm được ngửi cái mùi ngai ngái của bùn, mùi thơm của khói rơm. Ngày mai em sẽ về quê và bắt đầu lại trước khi quá muộn.
Chúc các bác ở lại may mắn, lại một mùa hè nóng rát bắt đầu chào đón rồi, các bác sẽ lại vất vả hơn, nhọc nhằn hơn đấy. Các bác nhớ để cái khăn dưới yên hay trong túi ý, khi cần xin tý nước lau mặt cho tỉnh.
Đồng tiền ở trên đây nhọc nhằn lắm.
Cảm ơn các bác đã nghe em tâm sự.
Tạm biệt những ngày tháng vô định!"
Cánh tay cháy nắng thành hai màu rõ rệt của tài xế.
Đây là lời tâm sự của một thanh niên trẻ tuổi, làm tài xế Grab Bike. Dù học Đại học ra, anh vẫn chẳng thể theo nghề mà đi làm Grab để kiếm tiền sống qua ngày. Vì nhiều lí do khác nhau, nam thanh niên không dám về quê.
Hiện tại, anh đã suy nghĩ lại và quyết tâm dứt bỏ thành phố, về quê sinh sống với đồng ruộng và bắt đầu lại sự nghiệp.
Câu chuyện đã nhận được nhiều bình luận. Đa số đều chúc thanh niên sớm tìm kiếm được công việc yêu thích, ổn định cuộc sống ở quê.
"Sự lựa chọn quan trọng hơn sự cố gắng. Về quê thì cũng nên chọn công việc nó phù hợp năng lực nhé. Tôi khá đồng cảm với suy nghĩ của ông. Tôi cũng có 1 thời gian như vậy.
Nhưng chỉ sau 3 tháng tôi quyết định về quê luôn, lập nghiệp ở quê. Thu nhập thì quá ổn lại gần bố mẹ, gần anh em họ hàng. Vẫn sướng cái tình cảm và không khí ở nhà.
Thỉnh thoảng nhớ Hà Nội thì lên chơi với anh em trên đó. Ở thành phố mọi điều kiện sinh hoạt giáo dục hay y tế đều tốt hơn. Nhưng ở lại là phải đàng hoàng, đừng cố bám trụ", một dân mạng bình luận.