Khi tiếng ve râm ran trong những vòm lá, khi sắc phượng đã đỏ rực góc sân trường, cành bằng lăng tím sẫm cùng với hoa muồng vàng rực rỡ… Đó là khi chúng ta đã trưởng thành, chúng ta sẽ Tốt nghiệp ra trường, mỗi người đều sẽ phải nói lời chia tay với thầy cô và bè bạn đã từng gắn bó trong suốt 3 năm học.
Trên hành trình tự hoàn thiện bản thân ấy đôi lần ta vẫn hoài niệm về quá khứ, về mái trường đầy phượng vĩ rực lửa của mùa hạ.
Chẳng ai trên đời này có thể nắm giữ vẹn nguyên tất cả khoảnh khắc, đặc biệt là cảm xúc trong ngần của thời học sinh tươi đẹp. Đối với tôi trường THCS – THPT Hà Thành ấn tượng nhất là khuôn viên xanh sạch đẹp – nơi đây chất chứa cả bầu trời kỉ niệm đồng thời cũng là ngôi nhà thứ hai của chúng tôi.
Ngay cả ta, kẻ lắm suy tư, hoài niệm cũng đánh rơi vài an yên thanh xuân vườn trường trên hành trình trưởng thành. Ba năm rời xa chốn ấy, không đủ dài mà cũng không quá ngắn, đôi lần trong ta tha thiết nhớ thương, cào cấu kí ức để sống dậy những cảm xúc thưở "ngày hai buổi cắp sách tới trường".
Có quá nhiều kỉ niệm đẹp cùng với những khoảnh khắc đẹp ở nơi đây, tại căn phòng của lớp học 12a8 cũng như tại trường Hà Thành yêu dấu, kỉ niệm vui có, buồn có. Nơi ấy là ngày ta "học đến quên thời gian" để có thể chạm tay đến cánh cổng trường Đại học.
Tiếng giảng bài ấm áp, trầm bổng của những giờ Văn say mê hồn ta, là tiếng thước kẻ ran ran trên bảng của cô Thùy dạy Toán kẻ từng đường thẳng, những tiết Địa cô Lan không thể thiếu quyển Atlat, giờ Sử của cô Ngọc thật khó nhớ, yêu nhất giờ GDCD là những bài học thực tế đời sống hàng ngày…
Chớp mắt một cái, thời gian trôi thật nhanh, chớp một cái đã 3 năm kể từ khi bỡ ngỡ bước vào trường thì giờ đây sắp phải nói lời chia tay với bao nhiêu tiếc nuối, tuổi học trò sẽ ngưng và không bao giờ quay lại đó chính là thanh xuân của chúng ta.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta gọi mái trường là “ngôi nhà thứ hai” của mỗi người. Bởi ở đó chúng ta được tiếp nhận tri thức, được rèn luyện đạo đức. Nó còn là nơi gieo mầm ước mơ, biến ước mơ thành hiện thực, cho ta cảm nhận được tình thầy trò, bạn bè khăng khít. Và với tôi, trường THCS - THPT Hà Thành chính là mái nhà thứ hai để tôi tựa vào.
Ai mà chẳng yêu quý mái trường nơi mình học tập, tôi cũng vậy. Nhưng không chỉ là sự yêu quý, gắn bó, trong tôi còn là cả sự tự hào về mái trường THCS - THPT Hà Thành, về những thành tích của trường trong suốt những năm qua.
Đó là cả chặng đường dài mà các thế hệ giáo viên và học sinh của trường không ngừng phấn đấu, nỗ lực để xây dựng trường hoàn thiện, có được những thành tích rất đáng tự hào.
Có được những kết quả tốt đẹp như thế công sức lớn nhất phải kể đến các thầy cô giáo nơi đây - những người đã đem con chữ truyền dạy cho bao thế hệ học trò. Các thầy cô đều là những người có trình độ, chuyên môn cao. Đặc biệt là lòng nhiệt tình, tâm huyết, tình yêu đối với nghề dạy học cao quý.
Ba năm được học tập dưới mái trường này, tôi không chỉ được học bài học tri thức mà còn học được rất nhiều bài học đạo đức từ các thầy cô. Bề ngoài trông thầy cô có vẻ nghiêm khắc nhưng tôi luôn cảm nhận được tình yêu thương của thầy cô đối với học sinh, sự tâm huyết dồn vào những bài giảng để mong chúng tôi có thể hiểu bài một cách tốt nhất.
Tôi hiểu được rằng yêu thương không nhất thiết phải thể hiện ra bằng những lời nói hoa mỹ mà nó có thể được thể hiện bằng những hành động âm thầm không phô trương, tô vẽ.
Nếu như người kỹ sư vui mừng khi nhìn thấy cây cầu mà mình mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa trĩu bông thì người giáo viên hạnh phúc khi nhìn thấy học trò đang trưởng thành, lớn lên.
Thật vậy, cấp 3 là khoảng thời gian tươi đẹp nhất, rực rỡ nhất và đáng nhớ nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Và chúng tôi đang cảm nhận dần được điều ấy dưới mái trường THCS – THPT Hà Thành thân thiện, hiện đại - ngôi trường vì sự phát triển của từng học sinh. Nơi đây là nơi để tạo nên những khoảnh khắc đẹp thì chắc chắn không thể thiếu những người đồng hành.
Cô Tuyết Mai- người lái con đò mang tên 12A8 sẽ là người đồng hành chủ chốt của chúng tôi, ngoài ra các thầy cô và bạn bè trong trường cũng là một phần không thể thiếu. A8 - 30 con người, 30 tính cách, 30 khuôn mặt nhưng lại chung một mục tiêu, chung một ý chí. Chúng tôi, như những con chim đại bàng còn non nớt còn Cô chính là đại bàng mẹ đang hết lòng bảo ban, săn sóc với niềm hi vọng những chú đại bàng non nớt kia sẽ trưởng thành, sẽ sải cánh bay trên khắp bầu trời rộng lớn.
Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Mai cũng không phải ngoại lệ, nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi kéo chúng tôi không thể dời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào.
Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào đó một chút cái tôi cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi. Nhưng mỗi tiết Văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng, cô thổi hồn vào từng câu chữ, chỉ cho cả lớp những kĩ năng và phương pháp làm bài đầy mới mẻ nhưng vẫn hài hước và thân thiện theo đúng cách riêng của cô.
Cô dạy cho những đứa con thứ hai của mình không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách trong mỗi tiết học.
Cá nhân tôi thích viết trải nghiệm lên trang giấy nhưng luôn tự ti với chính bản thân mình. Chính cô Mai là người đã khuyến khích, động viên để tôi có thể sáng tạo với những gì mình yêu thích chứ không còn cảm thấy gò bó trong các tiết học mà tôi luôn cảm thấy nhàm chán.
Tôi đi học và thấy rất thích khi được làm việc nhóm, được học tập, thảo luận cùng với những người cô, những người bạn cùng chung sự yêu thích mà đặc biệt là sự yêu thích với bộ môn đòi hỏi nhận thức tâm hồn như môn Văn.
Những ngày đi học luôn đầy ắp những cái nhìn mới lạ và sự sáng tạo, đam mê. Tôi như một nhà văn, một nghệ sĩ được thỏa sức khám phá, tìm hiểu. Tôi thỏa mãn với bản thân mình, với cuộc sống xung quanh, với gia đình, với bạn bè.
Trước kì thi tốt nghiệp THPT đang đến gần, giống như bao học sinh cuối cấp khác, tôi lo lắng và có phần tự ti với bản thân, sợ mình sẽ không đạt được kết quả bởi tôi sẽ phải chiến đấu với hàng nghìn sĩ tử từ khắp mọi miền tổ quốc. Nhưng cô Mai, cô đã nói với chúng tôi những lời động viên tuy không làm tôi hết lo lắng trong lúc đó nhưng làm tôi nhớ mãi đến sau này và thấy rất đúng với một học trò hay tự ti như tôi.
Cô khuyên chúng tôi đừng lo, chúng tôi đã học hết sức trong những ngày qua, chúng tôi vào phòng thi chỉ có việc làm bài, và dù kết quả ra sao thì cũng không có gì quan trọng vì văn chương, nghệ thuật là những cảm nhận, những rung động sâu sắc trong tâm hồn của mỗi cá nhân mà không phải ai cũng nhìn thấy cụ thể được, là lắng sâu vào đáy tim, là để hướng đến cái đẹp trong cách cư xử, hành động trong cuộc sống hằng ngày.
Thời gian sau này tôi ngẫm nghĩ và tình cờ đọc được lời nhận xét của nhà văn Mai Sơn về sự ảnh hưởng của tác giả Nguyễn Nhất Ánh đối với trẻ em, thấy đúng như lời cô nói. Giống như những hành động, những nét duyên dáng của cô với tà áo dài truyền thống, với cách giảng bài dịu dàng, ánh mắt hiền hậu cô nhìn tôi đã tác động đến tâm hồn tôi… “những ảnh hưởng ấy có thể đã lắng sâu vào tâm hồn các em thành những nét đẹp tự nhiên, những cảm thức ban sơ về đạo đức, những quy luật cơ bản của tình yêu… Đó là phương cách mà văn chương đích thực có thể ảnh hưởng lên tâm trí một con người.”
Tiết trời oi bức và cái nắng ngày hè đang đến, báo hiệu cho ngày tạm biệt càng gần. Sự biết ơn sâu sắc bỗng trỗi dậy trong tiềm thức mỗi người học sinh chúng con. Thời gian thấm thoát thoi đưa cô Mai đã gắn bó với chúng con một thời gian ba năm học - thời gian ấy không nhiều nhưng cũng chẳng ít trong cuộc đời của mỗi con người.
Trong những ngày tháng qua thì Cô vẫn như thế, vẫn luôn tận tuỵ, hết lòng vì trò, vì nghề. Cô chính là người truyền thêm nhiều hơn tình yêu về môn Văn cho chúng con, không những thế cô còn là người truyền cảm hứng về những giá trị sống để chúng con biết yêu thương, biết chia sẻ…
Đặc biệt trong những tiết kỹ năng sống cô đã dạy chúng con những kỹ năng cơ bản nhất cho tập thể 12A8 trang bị kiến thức kỹ năng để sau này ra trường chúng con có thể tự tin giao tiếp, tự tin thể hiện bản thân mình.
Mỗi ngày, chúng con vẫn luôn cố gắng học, cố gắng giữ gìn tốt kỉ luật để “kiếm” thêm nhiều những bông hoa điểm tốt là những món quà quý giá nhất cho Cô chủ nhiệm.
Sắp tới, lớp chúng con sẽ tham gia vào kì thi THPT- kì thi cho sự chuyển biến quan trọng đầu tiên của cuộc đời. Và chúng con những thành viên tập thể 12A8 sẽ cố gắng hết sức để có thể mang thành quả tốt nhất để tặng cho Cô!
Hơn ai hết, chúng con muốn gửi tới các thầy cô đặc biệt là Cô Tuyết Mai một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã có đôi lần chúng con chưa ngoan, vẫn còn mắc phải những lỗi lầm khiến cô buồn lòng. Nhưng chúng con biết cô luôn dành cho chúng con những tình cảm ấm áp thân thương, cô luôn quan tâm đến từng thành viên của lớp, cô hiểu từng tính nết của từng người. Và đặc biệt chúng con rất yêu quý cô, cô như người mẹ thứ hai của chúng con để chúng con chia sẻ, tâm sự mỗi lúc buồn vui trong học tập cũng như trong cuộc sống.
Sắp phải xa cô, xa mái trường này chúng con sẽ rất nhớ cô. Không biết nói gì hơn chúng con chỉ biết vô cùng cảm ơn Thầy Cô vì những bài học bổ ích, những kiến thức mà thầy cô đã dành cho chúng con trong suốt ba năm học qua tại ngôi trường Hà Thành thân thương và nhiều kỷ niệm.
Thầy Cô là những người lái đò thầm lặng đưa nhiều thế hệ qua sông gặt hái nhiều thành tích trong học tập đó là các anh chị đã ra trường. Chúng con cảm ơn các Thầy Cô trong Ban giám hiệu và Hội đồng Quản trị trường Hà Thành đã dành những tình cảm và sự bao dung đối với tập thể lớp chúng con.
Cuối cùng, 12A8 chúng con xin kính chúc các Thầy Cô và cán bộ giáo viên nhà trường luôn luôn mạnh khoẻ, luôn vui trẻ và sẽ thật thành công trong sự nghiệp trồng người vĩ đại này!
Chúc các bạn lớp 12 HTS sẽ đạt nhiều thành tích cao mang vinh quang về cho trường Hà Thành!
Yêu thương thật nhiều những tháng ngày thanh xuân ở nơi đây!
Trịnh Phương Anh Lớp 12A8 Trường THCS – THPT Hà Thành.