Mẹ không chỉ là một người mẹ bình thường như bao các bà mẹ khác biết chăm sóc, che chở, yêu thương con hết mực mà mẹ còn là một bà tiên hàng ngày thủ thỉ trò chuyện cùng tôi; mẹ, là một người thầy thuốc giúp tôi chữa bệnh; và hơn nữa mẹ còn là một người bạn thân thiết nhất giúp tôi học hành tiến bộ. Tôi thầm biết ơn mẹ vô cùng!
Tôi là một đứa trẻ ốm yếu nhưng may mắn được sinh ra trong một gia đình được coi là khá giả, hạnh phúc so với người dân xóm chài nơi tôi ở.
Bố tôi là người đàn ông khỏe mạnh, thương vợ, yêu con và rất chăm chỉ làm ăn. Còn mẹ là một người phụ nữ hay lam hay làm, yêu chồng, thương con.
Tôi được đi học, được như ngày hôm nay là nhờ mẹ đã hy sinh vì tôi rất nhiều. Không phụ công bố mẹ, tôi luôn sống vui vẻ, chăm ngoan, học giỏi, không làm phiền lòng bậc sinh thành.
Lên 5 tuổi, tôi đã được các bác sỹ chẩn đoán một căn bệnh quái quỷ có tên khoa học là Lusput ban đỏ. Cho đến nay tôi vẫn phải sống chung với nó vì chưa có thuốc chữa.
Tôi nhớ như in những lúc tôi ốm, chân tay sưng tấy không đi học được, mẹ là người lo lắng và vất vả với tôi nhất. Lúc đó, gia đình tôi gần như bị bao trùm bởi nỗi buồn không thoát ra được.
Ai cũng buồn rầu không cười, không nói vui vẻ như trước. Còn tôi không những sức khỏe mà cả tinh thần đều tồi tệ. Rồi mọi chuyện cũng quen dần. Tôi chấp nhận mình là một người bệnh và luôn uống thuốc đúng theo đơn của bác sĩ, đúng theo giờ mẹ dặn.
Trong suốt quãng thời gian tôi học tiểu học rồi phổ thông, mẹ luôn sát cánh cùng tôi. Khi ở nhà, lúc đi học đều là mẹ bên tôi, chăm sóc tôi, dạy dỗ tôi, hướng dẫn tôi tỉ mỉ từng việc một.
Từ việc vệ sinh cá nhân, uống thuốc đúng giờ và cách làm bài tập, chuẩn bị bài trước khi tới lớp... Nhiều hôm vì mệt mỏi tôi không muốn ăn, không tự làm được việc vệ sinh cá nhân cho mình cũng như chẳng muốn tới lớp học.
Vậy nhưng mẹ đã như một bà tiên làm tôi đỡ mệt, thích mặc chiếc áo mới mẹ vừa mua cho và cùng mẹ tới lớp. Thấy tôi khỏe lên, vui vẻ cùng mẹ đến lớp, mẹ tươi cười rạng rỡ, ôm chặt tôi vào lòng.
Những lúc như thế tôi thấy mẹ đẹp lạ thường. Tình cảm mẹ dành cho tôi thật nhiều. Nụ cười của mẹ chưa lúc nào tươi vui đến vậy… Và tôi cũng nhìn thấy trong mắt mẹ ánh lên niềm hy vọng chữa khỏi bệnh cho đứa con bệnh tật là tôi.
Có chỗ dựa và động lực vững chắc từ mẹ, tôi ngày càng tự tin và học hành rất chăm chỉ. Trong tất cả các môn học tôi rất thích học môn Toán, nhờ thế mà tôi luôn đạt điểm cao ở môn học này.
Và cũng từ việc thích học Toán tôi đã có ước mơ sau này trở thành một kế toán giỏi. Biết được mơ ước của tôi, mẹ luôn động viên khích lệ. Hàng ngày mẹ luôn cùng tôi học, hướng dẫn tôi, tranh luận cùng tôi như một người thầy và đôi khi cũng như một người bạn.
Học lực của tôi cũng ngày càng tiến bộ. Từ một học sinh trung bình tôi đã phấn đấu trở thành học sinh tiên tiến, rồi học sinh giỏi. Mẹ vui mừng lắm và càng tận tụy hết lòng với việc đưa đón, dạy dỗ tôi đi học hơn.
Giờ đây tôi đã là sinh viên của Trường đại học Công nghệ Kinh doanh Hà Nội. Được là một sinh viên như bao bạn bè cùng trang lứa khác tôi không thể không nói đến người đã đồng hành và bước đi cùng tôi trên con đường học tập đó là mẹ.
Giờ đây tôi phải sống xa mẹ, phải tự lập tất cả mọi việc nhưng hàng ngày mẹ vẫn lo lắng, quan tâm đến tôi bằng cách gọi điện dặn dò, hỏi thăm sức khỏe. Tuy khoảng cách về địa lý rất xa nhưng tôi cảm nhận như mẹ đang ở cạnh bên mình.
Giờ đây, tôi đã quên mình là người mang bệnh, và mơ ước trở thành một cô kế toán thật giỏi đang ở phía trước tôi không xa nữa. Tôi sẽ cố gắng và cố gắng hơn nữa để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Bởi vì mẹ là người đã chắp cánh ước mơ cho tôi được bay cao, bay xa như hôm nay.