“Có bài giảng yêu nước nào thần thánh như trận thắng lịch sử tối qua?”

Ngay sau trận đấu, tôi thấy nổi da gà khi nghe lời cảm ơn của người thầy Hàn Quốc, HLV Park Hang-seo: “Tôi cũng muốn cảm ơn Đức Huy. Tối qua cậu ấy nhận tin bác mất nhưng hôm nay vẫn nỗ lực thi đấu. Hôm nay cậu ấy đã phải thắng nỗi đau để thi đấu”.

“Có bài giảng yêu nước nào thần thánh như trận thắng lịch sử tối qua?”

Sự ngỡ ngàng của một Giáo sư

Thầy tôi, một GS đã hơn 70 tuổi, một diễn giả nổi tiếng, tối qua nhắn tin cho tôi khi nhìn từ ban công nhà mình xuống dòng cờ đỏ trôi miên man trên phố:

“Chúng tôi, những người đã đi giảng hàng vạn tiết về lòng yêu nước, về sự đoàn kết dân tộc, nhưng tối qua đã tự hỏi: “Có bài giảng yêu nước nào thần thánh như trận thắng lịch sử tối qua?.

Người Việt đã buộc vào nhau chặt hơn bao giờ hết sau những chiến thắng lịch sử”.

Ca sĩ trẻ Hà Anh Tuấn, tối qua, ở giữa sân khấu lớn của Trung tâm Hội nghị Quốc gia đã thốt lên: “Tuấn đã hét như một thằng điên, giống hàng triệu người Việt khác. Hôm nay còn giọng để hát cho quý vị là may mắn lắm rồi”.

Chương trình ca nhạc mà Tuấn tham dự, cũng đã mở màn đột xuất bằng màu cờ đỏ sao vàng và bài ca chiến thắng giữa tiếng reo hò vang dậy của 4.000 khán giả.

Huy và Đức, hai gã đàn ông chuẩn men của một cty diệt virus ở đường Ngụy Như Kon Tum – Hà Nội, đã lao vào ôm nhau như tình nhân khi cú sút cuối cùng của Văn Thanh đã "kết liễu" giấc mơ chung kết của đội bóng giàu có Qatar. Giới tính cũng trở thành chuyện nhỏ trước một kỳ tích.

Tuyến, một lãnh đạo một kênh sóng đài tiếng nói viết trên facebook rằng: Ngay sau trận thắng, nhiều thính giả gọi điện đến yêu cầu đài mở Quốc ca.

Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam và các bạn trẻ mừng U23 Việt Nam chiến thắng. Ảnh: Phan Anh/VietQ
Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam và các bạn trẻ mừng U23 Việt Nam chiến thắng. Ảnh: Phan Anh/VietQ

Trong một đêm lâng lâng, việc nhận được những lời yêu cầu như thế, chắc chắn trở thành một trải nghiệm khác biệt với anh.

Trang, phu nhân một cán bộ ngoại giao Việt Nam tại Ba Lan, chat với tôi rằng: “Khi Việt Nam có cú sút kết liễu Qatar, em lao ra ban công ăn mừng. Ban công đầy tuyết lạnh, lại phải quay vào.

Giá mà được ở Hà Nội đêm nay, em sẽ lại trôi theo dòng cờ đỏ sao vàng đến sáng”.

Nếu Trang ở Việt Nam, rất có thể trong dòng người ấy, cô sẽ được selfie cùng Phó thủ tướng Vũ Đức Đam, người cũng mặc áo cờ đi cổ vũ đội tuyển như bao người bình thường khác.

Nếu Trang ở Sài Gòn, cô cũng sẽ gặp Mỹ Tâm, Đàm Vĩnh Hưng reo hò đến khản giọng giữa phố.

Và cô sẽ thấy, sau những vụ va quệt xe, người ta mìm cười với nhau và cùng hô ‘Việt Nam vô địch”; thấy những CSGT đáng yêu và thân thiện hơn bao giờ hết; thấy đứa trẻ lên 3 cũng hòa giọng hát quốc ca.

Chiến, một đứa em khác thì viết trên Facebook: “Chiến thắng thần thánh này, khiến chúng ta tạm quên đi những nỗi đau thất thoát, tham nhũng hàng ngàn tỉ mà những kẻ đội lốt công bộc bòn rút của đất nước.

Nhưng chỉ là tạm quên 1 ngày thôi, vì nếu như đất nước không bị đục khoét, thì chúng ta sẽ có tiền để đầu tư mạnh cho thể thao, cho bóng đá, cho khối đại đoàn kết dân tộc”.

Nước mắt nhà văn và giáo viên “sống đẹp”

Tối hôm qua, hòa trong dòng người xuống phố, tôi cứ nghĩ mãi về lời người thầy giáo sư. Quả thực trong những tiết học lịch sử, những bài giảng về yêu nước hôm nay trên giảng đường, không ít học sinh đã ngủ gật, đã ngáp, đã làm việc riêng.

Ai sẽ muốn học vẹt những con số lý thuyết khô khan mà họ có thể tìm Google trong 2 giây?

Dạy lịch sử là dạy tự hào. Người dạy muốn người học say mê thì phải truyền cảm hứng tự hào cho họ.

Nếu xét góc độ này, thì những Hoàng Xuân Vinh, Nguyễn Thị Ánh Viên, HLV Park Hang-seo, các cầu thủ U23 Việt Nam… đã vô tình trở thành những giáo viên về lòng yêu nước, về sống đẹp.

Trong trận cầu tối qua, cầu thủ duy nhất bị chuột rút và nằm cáng ra sân là Đức Huy. Trận trước anh cũng đá đủ 120 phút.

Huy đã đã vượt qua nỗi đau bác mất để lăn xả trong một trận chiến vắt kiệt sức khủng khiếp, và chỉ chịu rời sân trên chiếc cáng. Hình ảnh tận hiến ấy chắc chắn lay động trái tim của bao người.

Sau mỗi bàn thắng của U23 Việt Nam, ống kính truyền hình đã không bỏ sót hành động của các cầu thủ: Hôn lên lá cờ Tổ quốc nhỏ xíu trên áo đấu.

Những khoảnh khắc đó trôi qua rất nhanh trên màn ảnh nhỏ, nhưng lại ghi dấu sâu đậm trong lồng ngực đang nghẹt thở vì hồi hộp của người hâm mộ.

Kết thúc trận đấu, nhà văn Nguyễn Quang Thiều đã khóc vì hạnh phúc. Ông viết: Giải đấu rồi sẽ kết thúc. Và trong một giải đấu khác mọi chuyện có thể không lặp lại.

Việc những nhà quản lý nghĩ về một chiến lược phát triển bóng đá Việt Nam cũng chỉ là một việc chuyên môn như muôn vàn lĩnh vực khác trong đời sống ngày ngày cuộn trôi vô tận.

Nhưng có một hạt giống kỳ diệu đã gieo vào tâm hồn hàng triệu người Việt Nam.

Hạt giống đó không phải mọc lên một cái cây “bóng đá” mà mọc lên một cái cây của lòng tự trọng, sự quả cảm, của giấc mơ về những điều tốt đẹp trong ngôi nhà của mình, trong công sở của mình và trên mảnh đất còn quá nhiều “bão gió” của mình”.

Thầy tôi, vị giáo sư già, rồi đây sẽ vẫn tiếp tục đi diễn giảng về lòng yêu nước, về đoàn kết dân tộc.

Và dù không biết đến khi nào, ông mới có lại cái cảm xúc như tối hôm qua, nhưng có lẽ ông sẽ bổ sung vào giáo trình truyền cảm hứng của mình chi tiết “người Việt đã buộc chặt vào nhau sau trận thắng”.

Theo vnexpress/trithucvn.net

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ