Sau ngày cưới khoảng một năm là các đức ông chồng bắt đầu lười về nhà. Mặc kệ những cú điện thoại réo rắt, những tin nhắn trách móc của vợ, chàng không còn hào hứng trở về gặp gỡ người phụ nữ như khi họ còn trong giai đoạn hẹn hò nữa. Họ biết ở nhà sẽ chẳng có gì là hấp dẫn với những bà vợ cứ kêu ca suốt ngày.
Từ ngày còn yêu nhau, Hùng đã luôn phải chịu đựng cái tính hay làu bàu, nói nhiều của Hương. Phải mỗi tật nói nhiều nhưng Hương lại được cái tốt nết và không để bụng lâu. Chính vì vậy mà anh quý trọng và yêu thương cô hết lòng. Anh là dân tỉnh lẻ lên học hành và thành đạt nên Hương cũng rất khâm phục.
Tình yêu của họ gặp một số trở ngại khi mà bố mẹ cô yêu cầu Hùng phải ở rể. Họ không muốn cô con gái duy nhất của mình lại đem trao tặng cho một chàng trai “phố núi”.
Lúc đầu, Hùng chẳng chịu nghe vì như thế khác nào phận “chó chui gầm chạn” chẳng đáng mặt nam nhi. Anh nhất quyết không nghe theo quyết định của cha mẹ Hương. Về phần mình, Hương cũng quen sống trong cảnh sung sướng, chẳng phải mó tay vào việc gì nên cũng thích được ở cùng bố mẹ. Nhưng trước thái độ kiên quyết đến lạnh lùng của anh cô đành chấp nhận thuê nhà ở riêng.
Sơn cảm thấy bị lép vế trước bà vợ rực rỡ, xuất chúng (Ảnh MH) |
Năm đầu tiên, cuộc sống của họ diễn ra khá suôn sẻ, đôi uyên ương thoải mái tận hưởng hạnh phúc của những cặp vợ chồng son. Đến năm thứ hai khi Hương mang bầu đứa con đầu lòng, cô đề nghị anh dọn về sống với bố mẹ mình để tiện việc sinh nở và có người chăm sóc.
Ban đầu, Hùng vì tự ái mà lưỡng lự, nhưng hết nịnh nọt lại đến giận hờn, anh đành chiều theo ý bà bầu mà trong lòng cũng vương một chút ấm ức.
Được về nhà, Hương thoải mái hẳn, cô bớt chăm chỉ đi, chỉ suốt ngày ngồi kêu mệt mỏi và chẳng chịu động chân động tay làm việc gì. Cứ mỗi khi đi làm về muộn là y như rằng Hùng lại gặp ánh mắt dò xét của bố mẹ cô.
Khi sinh con xong, Hương tỏ ngay thái độ muốn ở hẳn nhà bố mẹ để có người trông cháu. Cô suốt ngày lặp lại điệp khúc: “Công việc của em và anh bận thế thì lấy đâu ra người trông con. Làm sao có ai tốt bằng ông bà. Anh chịu khó vì con đi mà”. Vậy là Hùng lại phải nghe.
Dạo này công ty anh đang làm dự án nên bận liên miên, nhưng hễ cứ mò được về đến nhà Hùng lại nghe Hương càu nhàu: “Anh cứ đi tối ngày, anh phải để ý xem con nó lớn thế nào? Sáng anh đi thì con chưa dậy, tối anh về thì nó đã ngủ say”.
Có những hôm Hùng về sớm ăn cơm cùng gia đình, Hương không những không phục vụ anh mà lại còn sai phái bắt anh lấy thứ nọ thứ kia, kể tội và so sánh anh trước mặt bố mẹ cô với ông chồng của cô bạn: “Cái Hằng ở cơ quan em vừa được chồng tặng cho một sợi dây chuyền nhân dịp sinh nhật, có chồng thế mới sướng chứ...". Hùng lại phải cố ăn vội bát cơm để đứng dậy.
Cứ như thế, niềm tự ái trong anh dâng lên cao hơn. Anh thấy Hương ngày càng quá quắt, cô không còn hiểu và tôn trọng anh như ngày xưa nữa. Chính vì vậy, cứ hết giờ làm anh lại thích ngồi quán xá với mấy ông bạn, đơn giản là chỉ ngồi nhâm nhi với nhau cốc bia hơi và đĩa lạc hơn là quay trở về ăn bữa cơm thịnh soạn với vợ. Không phải anh cố tình làm như vậy mà là do cứ đến bữa anh lại nghe bản kể tội “hào hùng” của vợ mà đâm ra ngao ngán. Thế là trốn nhà là giải pháp hữu hiệu để anh không phải rát tai nữa.
Anh đã lao đầu vào những cuộc bù khú với bạn bè (Ảnh MH) |
Còn Sơn lại cảm thấy chán nản và bất lực trước bà xã giỏi giang nên đâm ra không muốn về nhà. Duyên là trưởng phòng marketing của một công ty xuất nhập khẩu, thành đạt trong công việc lại duyên dáng trong giao tiếp với mọi người.
Hồi còn là sinh viên tài chính, cô khấp khởi mừng thầm vì được lọt vào “mắt xanh” của Sơn, một chàng sinh viên hiền lành, đứng đắn. Tình yêu của họ sâu đậm và kết thúc bằng một đám cưới giản dị nhưng ngập tràn hạnh phúc.
Với tài năng và sự thành thạo trong nhiều lĩnh vực, Duyên dễ dàng được tuyển vào những công ty liên doanh. Môi trường làm việc với những cộng sự người nước ngoài tạo điều kiện để cô có khả năng làm việc độc lập, sáng tạo, rèn giũa cho cô nhịp làm việc khẩn trương. Cô tiến bộ rất nhanh khi tiếp cận với kiến thức kinh doanh, mở được nhiều cánh cửa vào con đường công danh.
Trong khi đó, Sơn vất vả lắm mới làm được một anh công chức quèn trong một cơ quan nhà nước. Công việc khá rảnh rỗi, có thời gian là anh thích bù khú bạn bè, lai rai bia bọt sau giờ làm việc. Anh tự trấn an mình cứ đi gặp gỡ bạn bè, tiền bạc lo cho gia đình, anh không phải bận tâm vì vợ có thể lo liệu.
Đến một ngày, mọi câu chuyện về gia đình anh đều xoay quanh việc ca tụng Duyên. Nhìn quanh nhà thấy thứ gì cũng cũng là do vợ mua sắm anh đâm ra chán nản và bất lực. Không những thế mấy cậu bạn chí cốt lúc nào cũng "mở màn" cho cuộc nhậu bằng việc khen anh thật may mắn khi có cô vợ vừa xinh đẹp vừa giỏi giang. Lòng tự trọng của anh bị tổn thương, anh thấy mình là người thừa, thấy mình... tội nghiệp, thảm thương bên cạnh bà vợ rực rỡ, xuất chúng. Anh lao vào nhậu nhẹt, vui chơi và tìm cớ vắng nhà triền miên.
(Theo eva)