Giọng tôi đanh thép nên không bà cô nào dám chê con dâu tôi nữa. Những gì tôi cảm nhận về con dâu không sai tí nào. Nó mau miệng, xuề xòa và rất thật thà, chúng tôi không mất thời gian vào việc thích nghi tính cách của nhau.
Tôi từng nghĩ, có khi nó là con gái của mình từ kiếp trước. Có những chuyện không kể được với chồng nhưng con dâu lại tâm sự hết với tôi. Mua cái váy, thỏi son hay đôi giày mới nó cũng khoe tôi.
Câu nói tôi ưng nhất ở nó là: "Con biết con xấu, nhưng càng xấu càng phải phấn đấu mẹ ạ". Nghe được câu này, tôi như được tặng quà, với tôi thì đó là một món quà vô giá mà không phải bà mẹ chồng nào trên thế giới này cũng may mắn có được.
Con dâu tôi rất biết chừng mực, nó hiểu nó đang đứng ở đâu chứ không mắc bệnh hoang tưởng và phù phiếm như nhiều cô gái trẻ cùng lứa.
Đấy là chưa kể nó nấu ăn rất khéo, chồng tôi là người khó tính nhất nhà còn phải khen: "Sao con không làm đầu bếp cho khách sạn nhỉ? Bố chưa từng thấy ai nấu ăn ngon như thế".
Con dâu nghe xong ngại ngùng nhìn sang tôi, tôi cũng thật thà bảo: "Chắc chắn mẹ chồng khác sẽ tự ái khi bị chê khéo như vậy, nhưng mẹ rất tự hào về con".
Để chứng tỏ mình không khen con dâu đãi bôi, nhiều lần tôi chủ động rủ nó đến nhà bạn bè thân thiết của tôi, hai mẹ con đến sớm rồi vào bếp để con dâu tôi trổ tài nấu nướng, ai ăn xong cũng phải khen nức nở. Chồng tôi trêu: "Từ ngày có con dâu, em cứ lơ lửng ở đâu ấy, chân không chạm đất".
Mức độ gần gũi và thân thiết của tôi và con dâu càng tăng lên theo thời gian. Con dâu không chỉ khoe tôi những thứ nó mới mua mà còn dành hàng tiếng đồng hồ để giải thích và phân tích vì sao nó thích những món đồ ấy. Tôi sẵn sàng ngồi nghe và gật gù tán thưởng.
Tôi ngỡ cuộc sống êm đềm cứ thế trôi đi cho đến một đêm muộn tôi vô tình nghe được cuộc tranh cãi nhẹ giữa con trai và con dâu.
Tôi nghe bập bõm nên không hiểu rõ sự tình, chờ sáng hôm sau, khi con dâu đã ra khỏi nhà tôi mới nhẹ nhàng đến bên con trai, hỏi: "Hôm qua hai vợ chồng xích mích chuyện gì? Con có thể kể cho mẹ nghe được không?". Con trai tôi không định giấu: "Con tưởng mẹ biết chuyện này rồi chứ". Tôi ngơ ngác: "Ơ, chuyện gì nhỉ? Mẹ có biết gì đâu".
Con trai tôi thở hắt ra: "Haiz, mấy tháng nay bọn con không tiết kiệm được xu nào mẹ ạ, Lan cứ mua sắm vô tội vạ, con nói cô ấy không nghe, chắc cô ấy bị stress nặng rồi, mẹ giúp con với".
Tôi thật thà kể: "Ừ, chết không cơ chứ, mẹ cũng thấy nó hay khoe mua được cái này, sắm được cái kia, nhưng cứ nghĩ là đồ rẻ tiền nên còn động viên nó mua nhiều nữa vào". Con trai tôi gào lên: "Không đâu mẹ ơi, mỗi món toàn 3 - 4 triệu, mà nhiều cái mua về cô ấy không dùng, hàng xịn bán lại cũng mất giá lắm".
Thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, tôi không giữ ý với con dâu nữa, chiều hôm ấy nhân lúc nó giơ cái ví mới mua định khoe, tôi hỏi luôn: "Cái này giá bao nhiêu thế con?". Con dâu cười xòa: "Con mới nhận lương nên cái này trả bằng tiền của con, anh Phước không biết đâu mẹ ạ".
Tôi tỏ ra nghiêm nghị: "Tiền của ai thì cũng là của chung, hai đứa bây giờ là một gia đình chứ không còn độc thân sung sướng như trước nữa, mẹ nghĩ việc mua sắm con nên tiết chế lại". Lần đầu tiên bị tôi "chỉnh", con dâu có vẻ khá sốc, nó phụng phịu: "Con xấu nên mới phải phấn đấu, con cứ tưởng lâu nay mẹ hiểu con, ai ngờ...".
Những ngày sau đó, tôi càng khuyên nhủ, con dâu càng nghĩ tôi khó chịu với sở thích riêng của nó. Mối quan hệ giữa tôi và con dâu không còn ngọt ngào như trước, trong mắt con dâu, tôi cũng giống như những bà mẹ chồng hay bắt ne bắt nét y như trên phim.