Giờ nằm ôm con, nhìn từng đường nét của con mà em nhớ chồng da diết các chị ạ. Em trách mình đã quá bồng bột, trẻ con nên mới gây ra họa sát thân cho chồng.
Vợ chồng em đều còn trẻ, em năm nay 25, còn chồng em hơn vợ hai tuổi. Bọn em yêu nhau được 5 tháng thì em dính bầu.
Nói thật là lúc ấy em và chồng vẫn chưa thực sự hiểu nhau. Cưới nhau về, bọn em suốt ngày cãi vã vì những chuyện rất không đâu.
Chồng em thì hay ghen. Anh ghen đến nỗi hễ thấy vợ đi cùng một đồng nghiệp nam nào là lại bóng gió. Những lần đầu thì em còn thanh minh. Về sau, em cãi nhau tay đôi với chồng vì anh quá vô lý.
Nhiều lúc em cũng nghĩ lại, rõ ràng bọn em vẫn rất yêu nhau. Thế nhưng mâu thuẫn cứ ngày càng chồng chất. Bản thân em bầu bí, chỉ trong vài tháng đã lên 20kg. Mũi to, người mọc đầy mụn nên tâm lý lúc nào cũng không được thoải mái. Em hay xét nét chồng cũng vì có bầu, tâm trạng không ổn định.
Vậy mà chồng em không hiểu cho vợ. Anh nói em thay đổi, nói em không còn hiền lành như lúc mới yêu. Mỗi lần cãi nhau, chồng em lại gọi điện cho bạn để rủ bạn đi uống rượu giải khuây.
Hôm ấy thấy bụng đau lâm râm, em đã nói chồng nghỉ bóng đá, ở nhà một hôm. Anh vẫn không nghe, còn bảo chỉ đi chơi một lúc rồi về.
Sẵn cơn đau bụng, lại tức tối vì chồng chỉ biết đến bạn bè, em đẩy anh ra khỏi nhà rồi đóng sập cửa lại. Em không biết đó là lần cuối bọn em cãi nhau, cũng là lần cuối em được nhìn mặt chồng.
Chồng em đi được một lúc thì em gọi mẹ đẻ em đến. Hai mẹ con em vào viện. Lúc đến bệnh viện, em dặn mẹ không được báo cho chồng em biết. Để anh phải ân hận vì đã bỏ rơi em lúc chuyển dạ.
Một lát sau, điện thoại em cũng đổ chuông 3 lần, đều là chồng em gọi, nhưng em không nghe máy. Rồi em vào phòng khám và được đưa đến phòng sinh. Nằm trong phòng sinh 6 tiếng, cuối cùng em cũng nghe tiếng khóc chào đời của con.
Khi trở ra, em tưởng sẽ có mẹ chồng hoặc chồng em đứng đó. Nhưng không, chỉ có bố mẹ em và em gái em thôi.
Đến bây giờ, khi đã chấp nhận sự thật, em vẫn còn tự trách bản thân mình. (Ảnh minh họa).
Em thều thào nói mẹ báo với nhà chồng, mẹ em cứ thế khóc. Bà vội chạy ra ngoài, còn bố thì vỗ vai nói em cứ yên tâm nghỉ ngơi, lát nữa sẽ có người nhà chồng đến. Vậy mà cả ngày hôm ấy, chồng em không có mặt. Em lấy điện thoại gọi cho anh thì điện thoại thuê bao.
Nghi ngờ có chuyện không lành, em hỏi mẹ và dọa nếu không nói sự thật sẽ đòi về. Mẹ em mới nói thật, đêm ấy chồng em gấp gáp đến bệnh viện và không may bị tai nạn giao thông đã qua đời rồi. Nghe mẹ nói, em choáng váng rồi ngất lịm.
Đến bây giờ, khi đã chấp nhận sự thật, em vẫn còn tự trách bản thân mình. Nếu đêm đó em nghe điện thoại của chồng, liệu anh có phải vội vã phóng xe bạt mạng không? Nếu hôm đó em không đuổi chồng đi khỏi nhà, liệu anh có rời xa mẹ con em thế này không?
Đã một tháng từ ngày chồng em qua đời, em vẫn ở nhà mẹ đẻ. Bố mẹ nói em hãy ở lại để ông bà chăm sóc. Nhưng em nghĩ lấy chồng phải theo chồng, chồng mất thì thờ chồng. Em có nên làm theo những gì lương tâm mách bảo không?