Giấc mơ mùa Xuân

GD&TĐ - Mùa Xuân đã về trên khắp quê hương yêu dấu đem lộc biếc, chồi non cho muôn cây cối trong vườn.

Ảnh minh họa/INT
Ảnh minh họa/INT

Mùa Xuân mến yêu!

Mùa Xuân đã về trên khắp quê hương yêu dấu đem lộc biếc, chồi non cho muôn cây cối trong vườn. Với riêng tôi, dường như vẫn lắng lại một giấc mơ của thời khắc đầu tiên Xuân gõ cửa…

“3… 2… 1 Chúc mừng năm mới” Mong đợi? Háo hức? Hay nuối tiếc? Tâm trạng của tôi giờ đây không thể diễn tả bằng một từ duy nhất. Năm nào cũng vậy, cứ hễ thời khắc Giao thừa đến là lòng tôi lại thổn thức như có một dòng nhiệt huyết chảy trong trái tim thôi thúc tôi nghĩ về những điều tốt đẹp của một năm mới.

Ngồi trước tivi xem chương trình đón Xuân cùng ba mẹ và chị gái, tôi vui sướng khôn xiết. Tôi ước rằng, một năm - ba trăm sáu lăm ngày, ngày nào gia đình tôi cũng được ngồi bên nhau trò chuyện vui vẻ như bây giờ.

Dù đã rất muộn nhưng tôi không thể nào ngủ được mà cứ thấy trong lòng rạo rực. Tôi nằm và nghĩ về một năm mới với những kế hoạch đầy thú vị.

- A, đẹp quá! - Tôi nhìn thấy những cánh hoa anh đào đang bay trong gió. Tôi đang đi giữa một rừng anh đào rực rỡ cùng ba, mẹ và chị tôi. “Đúng như ước nguyện rồi nhé, có thích không. Hôm nay gia đình ta sẽ đi đến những nơi tuyệt vời nhất rồi em sẽ bất ngờ…”, chị tôi nở nụ cười ấm áp quay sang nói với tôi.

Tôi hét lên trong vui sướng: “Cả nhà mình cùng chụp ảnh nào…1… 2… 3. Oa một bức ảnh tuyệt đẹp”. Nhìn khung cảnh xung quanh mà trong lòng xuýt xoa, tôi cứ đi dọc theo con đường ấy cùng gia đình tôi và lưu giữ lại những kỉ niệm đẹp đẽ qua những bức ảnh đáng yêu.

Tôi quay sang ba mẹ và chị tôi nói: “Nhà mình nên đi thử chút ẩm thực Nhật Bản và những văn hóa cổ truyền nơi đây. Ôi con vui quá!”. Nhìn thấy tôi cười vui vẻ, ba mẹ và chị tôi cũng thấy vui lây.

Ba tôi hưởng ứng: “Tất nhiên rồi phải thử chứ, đi thôi nào”. Cả đoạn đường đi, gia đình tôi trò chuyện, vui đùa cùng nhau, tiếng cười như lan tỏa ra khắp không gian khiến cảnh vật nơi đây càng thêm thơ mộng.

Ảnh minh họa/INT

Ảnh minh họa/INT

Bước chân vào một quán ăn trông cổ kính và sang trọng, tôi đã rất sững sờ khi trước mắt tôi là tòa tháp Eiffel. “Chuyện gì vậy? Trời ơi!”. Tôi ngạc nhiên cất tiếng hỏi nhưng ba mẹ và chị tôi chỉ cười thích thú.

“Ôi, nước Pháp sao?”, nhìn xung quanh đâu cũng là ánh đèn lấp lánh của thành phố Paris hoa lệ. Tôi hò reo trong sự phấn khích. Như một phản xạ tự nhiên, tôi chạy nhanh về phía tòa tháp cùng ba mẹ và chị, thoắt một cái tôi đã ở trên đỉnh tháp.

Tôi có thể cảm nhận được sự tráng lệ ở đây. Đứng trên nơi cao nhất của thành phố từng đợt gió thổi qua khiến tôi se lạnh nhưng dường như niềm hạnh phúc của gia đình đã truyền hơi ấm của tình yêu thương khiến tôi ấm áp lạ thường.

Trong lòng tôi mong ngóng được khám phá thêm về đất nước này, tôi nhanh chóng kéo tay mọi người đi xuống: “Mẹ ơi, chúng ta cùng đến Nhà thờ Đức Bà Paris được không?”.

Vừa ra khỏi tòa tháp, lại một lần nữa khiến tôi bất ngờ. “Cái gì vậy, Kim Tự Tháp đây sao”. Tôi thầm nghĩ trong nỗi tiếc nuối, “mình còn chưa thăm được nhà thờ mà”.

Tôi nhìn ba mẹ và chị với đôi mắt đầy nghi vấn, thấy vậy chị tôi hiểu ngay và nói: “Tò mò lắm phải không? Chúng ta đang đi trên chuyến tàu không gian, mỗi lần qua một cánh cửa không gian lập tức sẽ được thay đổi”.

Nhưng chưa kịp nghe hết câu trả lời, sự tò mò đã kéo tôi lại gần với công trình vĩ đại này. Tôi đứng trước Kim Tự Tháp và chiêm ngưỡng vẻ đẹp bí ẩn của nó. Tiến lại gần tôi cảm nhận được sự kì công và khổ cực của những người xây dựng nên ngôi mộ này khi được chạm tay vào từng phiến đá.

Gần đấy là bức tượng Nhân sư gắn liền với nhiều thần thoại xa xưa. Tôi đi vòng quanh Kim Tự Tháp rất lâu nhưng khi trở về vị trí cũ thì không còn thấy mọi người đây nữa. “Ba mẹ ơi…, chị ơi… con có thể tìm được mọi người đấy, ra đi, đừng có trốn nữa mà”.

Tôi cứ gọi mãi gọi mãi đến khản tiếng mà mọi người vẫn không ra. Tôi bắt đầu khóc, khóc thật to nhưng cũng không thấy ai xuất hiện. Tôi cô đơn, lạc lõng trong đám đông, không một ai quan tâm, không một ai chia sẻ.

Tôi giật mình tỉnh giấc bởi dòng nước mắt nóng hổi. “Thật may chỉ là một giấc mơ”. Tôi quay sang không thấy chị tôi đâu và chạy vội xuống nhà. Mẹ tôi cười nói với tôi:

- Sao dậy sớm vậy không ngủ được à?

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy ba mẹ và chị tôi đang vui vẻ chuẩn bị bữa sáng đầu năm mới. Khung cảnh xung quanh được bao trùm bởi không khí Tết với hoa đào hồng, lì xì đỏ, bánh chưng xanh và những bài hát đón Tết, mừng Xuân.

Trong lúc ngồi ăn cơm, tôi đã kể lại giấc mơ của mình cho ba mẹ và chị nghe. Chị tôi đáp lại: “Chắc lại xem nhiều phim quá chứ gì nên mới mơ linh tinh”.

Tôi cười bẽn lẽn. Sau giấc mơ dài, tôi mới nhận ra những điều mới mẻ rằng: Khoảnh khắc tuyệt vời nhất là khi chúng ta được ở bên những người thân yêu, được quan tâm và chia sẻ. Đó quả là một bài học quý báu vào đầu năm mới bởi giấc mơ đó đã giúp tôi nhận ra giá trị của gia đình.

Tôi tự thấy mình thật may mắn khi có một gia đình tuyệt vời, có ba mẹ luôn quan tâm chăm sóc tôi, có một chị gái luôn chỉ bảo tôi những điều đúng đắn trong cuộc sống. Niềm hân hoan và hạnh phúc của gia đình tôi dường như đang lan tỏa khắp căn nhà, chỉ vậy thôi cũng khiến tôi mãn nguyện lắm rồi.

Với khởi đầu đầy ý nghĩa này, tôi tự nhủ phải cố gắng để có một năm không hoài phí, có thể mang lại niềm hạnh phúc cho chính bản thân cũng như cho những người mà tôi thương yêu.

Mến yêu!

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ