Đôi khi muốn… lãng quên

Em, một nữ kiến trúc sư xinh đẹp và giỏi giang. Mọi thứ xung quanh em đều gần như hoàn hảo. Em có một gia đình yêu thương mình, một công việc mà em yêu thích và được cất nhắc làm những dự án quan trọng. 

Đôi khi muốn… lãng quên

Duy chỉ có một điều, em vừa chia tay một mối tình dài, ngỡ đã sắp đi đến đích thì dừng lại.

Em hỏi tôi: làm sao để quên? Tôi không biết nói với em như thế nào vì bản thân mình cũng từng như vậy, cho mãi đến ngày ta bỗng dưng quên, như có cơn lũ nào đó, quét qua trí nhớ.

Em nói rằng, em vừa yêu vừa chán thành phố này bởi đi đâu em cũng thấy bóng hình của hai đứa, nước mắt em cứ chực trào, vì yêu và vì nỗi nhớ quay quắt trong lòng. Bởi em không thể quên, bởi đâu đâu cũng là kỷ niệm.

Em được cử đi công tác ở một đất nước xa xôi. Cứ tưởng rằng em sẽ đỡ nhớ, đỡ đau, nhưng không, nỗi nhớ ấy lại cồn cào nhiều hơn, dù bên ấy, chẳng có chút gì kỷ niệm, nhưng trong lòng em chỉ có mỗi hình bóng một người. Biết sao được, vì đó là tình yêu.

***

Chị nói chị muốn cho chồng và cho mình một cơ hội. Nhưng mọi điều thật khó khăn vì mỗi lần nhìn chồng, chị lại nghĩ ngay đến người tình của chồng. Dẫu mọi thứ đã qua, dẫu chị quyết bảo vệ mái ấm gia đình cho các con của chị, dẫu chồng chị đã hối lỗi, toàn tâm toàn ý với gia đình, thì chị vẫn nhớ, nhớ như in những tin nhắn chồng từng nhắn cho người ấy, nhớ lúc gặp cô ta nói chuyện phải quấy thế nào…

Sự phản bội của chồng chưa đánh gục ngã chị, nhưng trí nhớ của chị thì thực sự bóp nát con tim. Chồng muốn mời vợ đi ăn nhà hàng, chị nghĩ ngay cái nhà hàng này chồng đã từng đến với cô nhân tình. Chồng một hôm nào đó muốn vợ được nghỉ ngơi nên nấu bữa cơm thịnh soạn thì chị cũng không thể không đay nghiến: “Thì ra, hồi xưa anh chăm bẵm nó như thế!”.

Tôi khuyên chị tập quên đi, đừng đạp đổ nữa, nếu thật sự muốn sống quãng đời còn lại với nhau. Chị bảo rằng muốn lắm, nhưng không hiểu sao vẫn nhớ. Chị chỉ ước gì có thể quên, chỉ nhớ thời gian yêu nhau của hai vợ chồng chứ đừng nhớ đến những việc đau lòng ngày ấy.

Tôi, sau hai lần sinh nở, như ông bà xưa hay nói là trí nhớ giảm nhiều. Có lúc, mở tủ lạnh ra, đứng tần ngần không nhớ nổi mình định làm gì. Vậy mà, có những điều muốn quên cũng không quên được, ấy là mấy lời nói vô tâm của chồng.

Chồng thuộc dạng nóng tính, những lúc căng thẳng là phát ngôn thiếu kiềm chế. Tôi cũng vậy, cũng có lúc không nhớ mình đã nói gì. Nhưng may là chồng tôi lại thuộc kiểu người hay quên, nên có lỡ lời thì hôm sau ngọt ngào là anh quên ngay. Còn tôi, nhiều khi hiểu tính chồng là vậy, nhưng vẫn có hôm mất ngủ.

Có lẽ việc ghi nhớ là một trong những đặc tính khác biệt của đàn ông và phụ nữ. Phụ nữ có thể kể chi tiết tường tận một việc đã xảy ra cách đây hàng tháng, còn đàn ông, đôi khi quên cả kỷ niệm ngày cưới. Đó không phải là lỗi của đàn ông, cũng không phải là lỗi của đàn bà. Đó chỉ là một sự khác biệt của tạo hóa.

Tôi biết, có người, ghi cả nhật ký của hai vợ chồng. Theo thời gian, quyển nhật ký ấy, vui ít buồn nhiều. Người vợ ghi rõ ràng chi tiết, hôm ấy anh ấy nói gì, anh ấy đã làm gì khiến mình buồn mình đau… Khi có chuyện gì không vui, cô vợ lại lôi nhật ký ra viết và đọc. Rồi lại tự nhốt mình trong những điều đau buồn ấy.

Là một người đàn bà, tôi muốn mình lãng quên. Điều đó, đôi khi không phải muốn là được. Nhưng mình có thể chọn lựa. Ừ thì có thể chồng mình hôm nay chưa tốt điểm này, anh ấy có thể nói câu gì đó làm mình buồn. Mình có thể nhẹ nhàng góp ý khi anh ấy vui. Rồi thôi, đừng nhớ nữa. Sức chứa của bộ não có giới hạn, hãy chọn lựa điều gì vui, hạnh phúc để nhớ. Hãy nhớ những ngày bên nhau và rồi… vui vì đã có một cuộc tình đẹp. Hãy nhớ, chỉ nhớ những lúc vợ chồng vui vẻ, những lúc con cái hạnh phúc vì được đi chơi với cả ba lẫn mẹ. Nỗi buồn tự nhiên sẽ nhạt phai dần...

Theo Phunutoday

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ