Tôi chưa từng nghĩ cuộc đời mình lại bi đát tới mức như thế từ khi quyết định kết hôn với Duy.
Ngày cưới, tôi chẳng được vui như người ta vì mẹ chồng vốn khinh rẻ, coi thường tôi. Lý do chẳng phải tôi xấu xí, tính cách hỗn hào hay quá khứ hư hỏng hay gì, chẳng qua do gia đình tôi nghèo.
Thế là bà không cho đón dâu bằng xe hoa, cũng không tổ chức 1 cách trang trọng. Cả họ nhà tôi tới, bà cho người thu hết ghế vào, nước chẳng có uống, chỉ đứng nhìn nhà trai hát hò, ăn kẹo, cắn hướng dương...
Bác tôi, bố tôi nghẹn tận họng muốn đưa tôi về nhưng chính tôi khóc và van xin. Cuối cùng, họ cũng miễn cưỡng trao dâu xong rồi quay đi.
Lúc đó, tôi thật mù quáng và ngu muội nên mới chấp nhận. Chứ nếu là tôi của bây giờ tôi đã vùng lên hủy hôn, mắng chửi nhà họ một trận tơi bời rồi. Nghèo thì gia đình tôi cũng không xin của họ, nghèo thì cưới về tôi cũng tự làm tự ăn chứ đâu có nhờ vả ai.
Và cuộc sống sau khi về làm dâu đúng là khổ cực đủ bề. Mẹ chồng thì ác, bà hành tôi đủ đường. Nấu cơm kiểu gì bà cũng chê, nhiều lần bà còn kiếm cớ để bắt tôi xuống bếp nấu lại.
Khi tôi bê món mới lên bà đã ăn xong rồi, tôi ngơ ngác hỏi thì bà bảo: "Tôi không thích ngồi ăn chung với đứa con dâu nghèo hèn, dơ dáy, ăn không ngon".
Tôi ứa nước mắt. Nhưng buồn nhất là Duy cũng không đứng ra bênh vực hay bảo vệ tôi một lời. Mỗi lần chứng kiến mẹ hạch sách tôi, anh chỉ nói một câu gọi là có: "Thôi mẹ ăn đi, nói bớt lại, con đau đầu quá!".
Đó thì đâu gọi là bênh vực, đâu có gì gọi là thương cảm cho vợ, chỉ lo cho bản thân anh thôi. Nhưng ngày đó tôi vì tình yêu mà ngu muội, khi về phòng nghe anh an ủi, ôm ấp, vỗ về tôi lại nguôi ngoai.
Rồi tôi mang thai, sinh ra bé Dâu Tây thì cuộc sống cũng không khá khẩm hơn, thậm chí dường như rơi vào bế tắc. Nhất là lúc mới sinh, mẹ chồng bảo: "Gọi mẹ đẻ cô lên mà chăm!".
Ấy vậy mà mẹ đẻ tôi ở được 4 ngày, mẹ chồng đuổi thẳng vì bảo: "Cứ thấy nhà mấy nay có mùi lạ, ai dè do bà".
Nhưng trước khi mẹ tôi về, mẹ chồng còn đòi khám túi xách xem ăn trộm gì không. Tôi khóc ướt cả gối, nói với Duy anh lại hờ hững: "Phải thế nào mẹ mới làm thế!".
Những ngày sau đó, tôi bữa no, bữa đói, cơm cữ chỉ rặt là rau và muối lạc. Ngày nào may mắn thì tôi mới thêm được quả trứng luộc hoặc ít thịt luộc.
Sữa ít, tôi dặn Duy mua sữa ngoài cho con thì mẹ chồng mắng chửi: "Đồ vô tích sự, đẻ con, cho con bú thôi mà cũng làm không xong!".
1 tháng ấy tôi tưởng mình trầm cảm. Thế mà tôi cũng đã vượt qua, thần kỳ thật! Sau này khi tôi đi làm, cuộc sống gia đình vẫn không khá hơn mà càng ngày càng bí bách. Kinh khủng hơn cả là Duy có bồ nhí.
Tôi chịu đựng cái gia đình này là gì vì cái gì? Đương nhiên, vì anh rồi! Vì tôi yêu anh, vì tôi muốn con có bố, vậy mà...
Sau nhiều lần níu kéo, cuối cùng tôi cũng chấp nhận buông tay. Tôi ký vào đơn ly hôn và nhận 50 triệu, nuôi bé Dâu Tây mới gần 3 tuổi, hết! Tài sản chung, xe máy, vàng cưới... mọi thứ đều mẹ chồng tôi giữ hết.
Tôi ra đi tay trắng, tưởng không đứng lên nổi, nhưng tôi may mắn gặp chị đồng nghiệp tốt cho về ở tạm. Rồi tôi quyết định chuyển vào Sài Gòn sinh sống, làm việc.
Thời gian đầu tôi làm công việc hành chính nhưng rồi hay đón con muộn. Tôi quyết định nghỉ việc, ở nhà kinh doanh và chăm sóc con. Tôi dùng tất cả số tiền từ ly hôn có được. Đây là lần đầu tiên tôi mạo hiểm tới vậy.
Nhưng đúng là ông trời không ai tuyệt đường sống của ai bao giờ. Tôi ngày một khấm khá hơn. Tôi giàu có hơn, ăn diện và xinh đẹp hơn. Tôi cũng thường xuyên đi tình nguyện vì từng trải qua cực khổ nên rất đồng cảnh ngộ.
Hôm ấy, tôi có về lại miền Bắc, tới 1 xóm nghèo nọ toàn những người nhà tranh tạm bợ để phát lương thực và quần áo. Trong khi ai nấy chen lấn để được phần thì một bà lão vừa chui được vào, thấy tôi lại lập tức tháo chạy. Tôi thấy lạ, liền đuổi theo thì sững sờ... mẹ chồng cũ của tôi!
Ai mà ngờ, mới có 5 năm thôi chứ mấy, trong khi tôi làm ăn phát đạt, mang áo quần, tiền bạc, lúa gạo đi ủng hộ thì mẹ chồng tôi lại ra cơ sự này. Tôi không biết nên khóc hay cười. Có thể đó là nghiệp báo đối với bà, nhưng tôi cũng chẳng thấy mừng.
Nói chuyện một hồi, hóa ra do Duy có bồ mới, cô ta giàu có hơn nhưng hống hách, lập mưu đuổi mẹ chồng ra khỏi nhà. Duy thì như bị bùa mê thuốc lú, răm rắp nghe lời cô ả.
Và cuối cùng, nhà cô ta cũng bán mất, giờ Duy chung sống nhưng mang tiếng ăn bám vợ, cũng chẳng khá khẩm, vui sướng gì.
Còn mẹ chồng cũ thì già, sức khỏe không có, tiền bạc lại không nên lưu lạc khắp chốn.
Tôi nhét vào tay bà một cục tiền và mảnh giấy có ghi số điện thoại rồi nói thêm: "Đây là số điện thoại của tôi. Bé Dâu Tây giờ nó cũng đã 8 tuổi, nó không chịu gọi là Dâu Tây nữa mà yêu cầu mẹ gọi là Linh Lam. Nếu muốn, bà có thể liên lạc, tôi sẽ đưa cháu tới gặp bà. Tôi cũng chẳng giúp gì hơn được, bà cầm lấy ít tiền này trang trải cho cuộc sống nhé!".
Suốt từ khi thấy tôi và cả sau khi nói xong, mẹ chồng cũ không dám ngẩng lên nhìn tôi lấy 1 lần. Bà cúi gằm mặt, có vẻ ân hận và xấu hổ.
Nói xong, tôi quay người bước đi. Tôi cũng chẳng biết và không muốn biết cuộc sống của Duy nữa. Còn mẹ chồng cũ, dù bà từng ác như thế nào nhưng nhìn cảnh tượng này tôi cũng không vui nổi. Dù sao, đó cũng là bà nội của con gái tôi!