Vợ tôi ngày đêm chì chiết chồng bất tài...

Cũng kể từ ngày đó, vợ khinh khỉnh với các em tôi ra mặt. Khi em đằng vợ đến chơi, cô ấy tự dẫn họ đi chơi, mua sắm. Nhưng khi em tôi đến, cô ấy cứ ngồi bắc chân trên ghế sô pha nói chuyện.

Vợ tôi ngày đêm chì chiết chồng bất tài...

Khi viết câu chuyện này tôi cũng sợ mọi người sẽ chê cười và coi tôi là một người chồng ích kỷ, ghen tị với thành công của vợ. Nhưng có điều vợ tôi càng ngày càng được đà lấn tới, tôi quyết tâm phải nói ra cho bớt bực tức lâu nay.

Cách đây 2 năm, cơ quan có cử tôi đi công tác lên vùng cao, sau hơn 1 tháng phân vân cuối cùng tôi đã quyết định nhường lại cho người khác. Dù biết rằng, đi công tác về, cơ hội thăng tiến của tôi sẽ cao hơn. Đồng nghĩa lương bổng cũng được cải thiện. Thế nhưng vì vợ tôi đã ngăn cản, cô ấy không muốn xa chồng nên lấy hết lý do này, lý do khác để thuyết phục. Sợ tôi đổi ý cô ấy còn thủ thỉ với bố mẹ tôi khuyên nhủ tôi ở lại.

Giữ được tôi ở lại Hà Nội, vợ mừng ra mặt. Thế là trong 2 năm đó, tôi lại tiếp tục công việc đi muộn về sớm để đưa đón 2 đứa con đến trường, nhường phần phấn đấu cho vợ mình.

vo khuyet tat tam hon blogtamsuvn.jpg 1

Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu khi vợ tôi có tí của ăn của để, kiếm tiền nhiều hơn chồng nên ngày càng đổ đốn. Quan hệ vợ chồng tôi bỗng căng thẳng (Ảnh minh họa).

Xin nói thêm, tôi làm việc tại một công ty tư vấn, còn vợ tôi làm ở công ty tài chính có tiếng. Sau 2 năm có chồng hậu thuẫn, vợ tôi cũng lên chức phó giám đốc. Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu khi vợ tôi có tí của ăn của để, kiếm tiền nhiều hơn chồng nên ngày càng đổ đốn.

Nhiều lần cô ấy khiến tôi phát điên và muốn cho vài cái bạt tai vì tội coi chồng không ra gì.

Trước đây, khi tôi góp ý cô ấy chuyện cơm nhão, canh mặn cô ấy một “vâng” hai “dạ” và chưa một lần lớn tiếng với tôi. Thế nhưng giờ đây khi tôi góp ý cô ấy lại nổi đóa “Giời ơi,việc quan trọng với em giờ đây là kiếm tiền.

Anh xem còn mấy ngày nữa là đóng tiền học quý hai của con. Nếu anh cảm thấy anh kiếm đủ thì em ở nhà luôn cho đỡ mệt. Anh muốn ăn ngon thì tự làm đi”. Tôi không ngờ cô vợ ngày nào lại ăn nói hỗn xược với chồng như thế.

Đúng là lương tôi tháng được vài triệu, còn cô ấy thì vài chục triệu. Cô ấy lo tiền ăn, tiền học cho con. Cô ấy lo khoản quà cáp, hỗ trợ cho đằng nội, đằng ngoại tôi ghi nhận. Nhưng đã là vợ chồng thì tiền ai cũng là tiền chung, phân định rạch ròi thế làm gì?

Tôi cũng biết mình kiếm được ít tiền hơn, nên chấp nhận đi muộn về sớm đưa đón con học hành, để cô ấy có thời gian làm thêm giờ. Nhưng cô ấy lại không ghi nhận sự cố gắng đó mà nhìn vào kinh tế, đồng tiền là chính.

Có hôm, tôi nhận lương xong, mua cho con 4 hộp sữa là cháy túi. Những ngày sau đó, tôi thực sự không còn đồng nào nên đành ngửa tay xin vợ. Cô ấy đưa nhưng vặn vẹo đủ kiểu “anh tiêu gì mà lắm thế”, “làm thì ít mà tiêu thì nhiều”,…

Và câu cuối cùng cô ấy dặn tôi rằng “Anh chi tiêu gì cũng nên nhớ đây là đồng tiên xương máu của tôi đấy”- chỉ nghe thế thôi lòng tôi đã trào lên nỗi nhục nhã rồi.

Cũng kể từ ngày đó, vợ khinh khỉnh với các em tôi ra mặt. Khi em đằng vợ đến chơi, cô ấy tự dẫn họ đi chơi, mua sắm. Nhưng khi em tôi đến cô ấy cứ ngồi bắc chân trên ghế sô pha nói chuyện với giọng điệu dạy dỗ.

Còn nữa, cô ấy xúi chúng xuống bếp nấu ăn, thậm chí là sai giặt quần áo. Nể chị dâu có công hỗ trợ chúng tiền ăn học, nên các em tôi cứ im lặng làm theo mà không than phiền bất kỳ điều gì cả.

vo-an-ai-blogtamsuvn 1

Có lẽ tôi quá chiều chuộng vợ nên mới lên mặt coi khinh tôi như thế (Ảnh minh họa).

Tôi đã rất nín nhịn khi nhìn vợ đối xử với bản thân và em mình như vậy, nhưng rồi một ngày khi giọt nước tràn ly, tôi đã tát cô ấy một cái như trời giáng rồi bỏ ra ngoài.

Cũng bởi, hôm đó nhà tôi có khách, đó là mấy cô bạn ngày cấp 3 của vợ. Khi tôi đưa bọn trẻ sang nhà bà nội chơi, bỗng dưng quên cầm điện thoại. Khi tôi quay về thì nghe tiếng vợ nói chuyện cười ầm ĩ với đám bạn.

“Lão chồng mình bất tài lắm, đi làm lương 3 đồng 3 cọc chẳng đâu vào đâu cả. Nhiều khi mình nghĩ ở nhà chăm vợ chăm con cho mình đi làm còn hơn”- vợ tôi to tiếng.

Cô bạn vợ cười: “Úi giời, chồng mày còn thế chứ chồng tao còn lâu mới làm. Mỗi tháng chỉ đưa về một xấp tiền xong rồi giao cho vợ hết. Kể ra tao nghĩ thế cũng sướng”.

Vợ tôi dè bỉu: “Chồng mày còn biết kiếm tiền, chứ chồng tao chỉ giỏi để vợ sai giặt quần áo nấu cơm thôi”.

Tôi nghe thế mà mặt nóng bừng bừng. Có lẽ tôi quá chiều chuộng vợ nên mới lên mặt coi khinh tôi như thế. Cô ấy đâu biết, tôi chịu nhún nhường hi sinh hai năm qua cũng vì muốn cô ấy được nghỉ ngơi, cũng vì mong cho cô ấy công thành danh toại để tôi mở mày mở mặt,…

Chẳng nhẽ thương vợ như thế là sai. Tối hôm đó, tôi và cô ấy đã cãi lộn nhau to, tôi đã cho cô ấy một cái tát như trời giáng.

Đêm hôm đó, tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi quyết định từ hôm nay tôi sẽ không nhường nhịn cô ấy nữa. Tôi chưa nói với vợ, nhưng sắp tới có đợt luân chuyển cán bộ lên miền cao, tôi quyết định sẽ đi một năm hay hai năm tôi cũng đồng ý hết. Miễn là tôi không phải nghe lời phàn nàn, chỉ trích của vợ.

Tôi cũng sẽ làm kiếm thật nhiều tiền, thậm chí gấp đôi cô ấy để cô ấy hiểu rằng không gì là tôi không thể làm được. Mong mọi người hãy cho tôi xin vài ý kiến, liệu tôi quyết định như thế có quá vội vàng và chủ quan quá hay không?

Theo Phununews

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ