Vợ chồng tôi sống chung với mẹ. Bố tôi mất sớm, một mình mẹ chăm sóc, nuôi dạy tôi thành người nên tôi rất thương bà. Khi gặp vợ, tôi cũng nói thẳng sẽ không bao giờ ra ở riêng, tôi thà bỏ vợ chứ không bỏ mẹ nên cô ấy không được phép bắt tôi lựa chọn.
Hồi đó chúng tôi giận nhau vì chuyện ấy nhiều lần. Cuối cùng vợ tôi chấp nhận và hứa sẽ không đòi ra ở riêng dù với bất cứ lý do gì.
Hàng ngày tôi đi làm từ sáng sớm tới tận khuya mới về. Tôi hay hỏi mẹ ở nhà vợ cư xử thế nào? Bà đều dùng những từ ngữ khó nghe để nói về cô ấy. Không nghe lời, cứng đầu, ăn nói hỗn hào, có phần kiêu ngạo... Tôi kể lại và góp ý với vợ, cô ấy chỉ im lặng.
Sau thấy hai người chẳng có mâu thuẫn gì nên tôi cũng yên tâm. Năm vừa rồi, công việc tôi làm ăn phát đạt, sếp tin tưởng nên cử đi công tác liên tục. Vợ có thai tôi cũng chẳng chăm sóc được nhiều mà phải nhờ mẹ. Mẹ tôi còn khẳng định bà sẽ chăm lo cho vợ tôi thật tốt bởi đây là đứa cháu đầu tiên của bà.
Tôi quan sát thấy mẹ cũng giành làm công việc nhà, bữa cơm được cải thiện hẳn thì cũng yên tâm.
Ngày vợ sinh con, tôi đang ở Nhật Bản không về kịp. Khi tôi về nước thì vợ đã xuất viện về nhà. Mẹ tôi kể vợ sinh khó nên phải mổ, lại nằm dịch vụ nên tốn rất nhiều tiền. Tôi không ngần ngại đưa ngay cho mẹ cả trăm triệu để mẹ chăm vợ con tôi. Tôi còn bảo tiền không quan trọng, chỉ cần vợ con tôi mạnh khỏe là được.
Vì tin tưởng mẹ nên tôi cứ lao đầu vào công việc. Thậm chí có những khi cả tuần tôi mới về sớm được một lần để bế con. Thấy vợ ốm yếu xanh xao, tôi hỏi chuyện ăn uống thế nào thì vợ lại bảo do con khóc đêm, cô ấy không ngủ được nên mới thành ra thế này.
Vợ tôi tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện mẹ nấu cơm ở cữ ra sao.
Mới đây, tôi đi công tác về sớm hơn dự định và sẽ được nghỉ làm một tuần vì kí kết được một hợp đồng quan trọng. Vì muốn tạo bất ngờ cho vợ nên tôi không gọi điện báo trước. Tôi về đến nhà là 9 giờ sáng.
Mở cửa vào nhà, tôi thấy vắng lặng lạ thường. Vào trong, tôi càng sửng sốt khi thấy mẹ đã đi đâu mất, nhà cửa bẩn thỉu, bề bộn. Quần áo con tôi chất thành đống trong nhà tắm mà không ai giặt.
Hiện tại tôi đang đòi ra ở riêng nhưng mẹ tôi dọa sống dọa chết không cho. (Ảnh minh họa).
Tôi vào phòng định gọi vợ thì tiếp tục thấy cảnh đau lòng. Vợ tôi đang nằm ôm con ngủ trên giường. Cô ấy mệt mỏi nhắm nghiền mắt, tôi vào cũng chẳng biết. Trên bàn là gói mì tôm sống đang ăn dở. Như vậy là mẹ tôi đã không nấu bữa cơm ở cữ cho vợ đàng hoàng mà bắt cô ấy ăn mì tôm sống cho qua bữa? Ngay cả nấu gói mì mẹ tôi cũng không làm được.
Tôi lay vợ, cô ấy bật dậy như lò xo giống kiểu phản ứng bình thường hàng ngày. Cay đắng hơn, mắt còn chưa mở mà vợ tôi đã vội nói: "Con đi giặt đồ ngay đây, mẹ đừng la con mà giật mình cháu, tội cháu lắm".
Tôi sững sờ rồi ôm vợ vào lòng. Hàng ngày vợ tôi phải làm cả việc nhà trong khi sinh con mới hơn 2 tháng thôi sao? Hèn chi cô ấy ngày càng ốm o, gầy mòn thế này. Khi biết là tôi, cô ấy ôm lấy tôi mà khóc.
Hiện tại tôi đang đòi ra ở riêng nhưng mẹ tôi dọa sống dọa chết không cho. Tôi bảo thuê người giúp việc song mẹ tôi mắng mỏ tốn kém và không đồng ý. Tôi có nên đánh liều một lần đưa vợ ra ngoài ở cho thoải mái và bù đắp thiệt thòi cho cô ấy không?