Tròn hai năm tôi bị chồng “bỏ đói“

Khi mới lấy chồng, tôi luôn tự nhủ rằng mình sẽ làm cho chồng có những giây phút không thể nào quên. Vậy mà, sự đời thật trớ trêu, chỉ vì cái ý nghĩ tốt đẹp kia tôi lại phải nhận "án tử" từ phía chồng.

Tròn hai năm tôi bị chồng “bỏ đói“

Tôi không làm sao mà hiểu nổi một người đàn ông phong độ như chồng tôi lại có thể “nhịn” lâu đến thế. Bình thường các bà vợ cấm vận chồng thì đã đành, đằng này tôi bị chồng cho ra rìa và nhốt vào lãnh cung 2 năm vì lý do không đâu. Có vẻ như chuyện của vợ chồng tôi chẳng giống ai cả.

Tôi cũng là đàn bà, cũng mong được chồng yêu thương, và đem lại cho chồng những giây phút hạnh phúc tràn đầy cho chồng, đặc biệt là trong chuyện ấy.

Từ khi mới lấy nhau, tôi luôn tự nhủ rằng mình sẽ làm cho chồng có những giây phút không thể nào quên. Vậy mà, sự đời thật trớ trêu, chỉ vì cái ý nghĩ tốt đẹp kia tôi lại phải nhận “án tử” từ phía chồng.

Chồng tôi vốn là giáo viên dạy toán. Anh là mẫu người hiền lành và mô phạm vô cùng. Từ nhỏ anh được bố mẹ chăm lo và rất cưng chiều. Thế nhưng nếp nhà gia giáo cũng đã khiến anh trở thành một người rất bảo thủ và gia trưởng vô cùng.

Hồi mới yêu nhau, tôi là người luôn phải nhịn anh, từ những ý kiến rất cứng nhắc, những quan niệm đã lỗi thời ngày xưa vẫn được anh đưa ra và quán triệt. Thế nên lấy anh rồi, có vẻ như mọi ý kiến của anh trở thành “thánh chỉ” đối với tôi.

chong-bo-doi-blogtamsuvn copy

Tôi vốn là một người con gái hiền lành, ít nói và yêu chồng hết mực. Tôi luôn cố gắng nỗ lực để làm một người vợ hoàn hảo trong mắt chồng. Tôi cung phụng, yêu chiều anh như một ông hoàng trong gia đình.

Tôi chưa bao giờ dám to tiếng hay cãi vã lại chồng dù tôi là người làm đúng. Có lẽ vì cái tính chịu đựng, nhu nhược của tôi nên cái thói gia trưởng của anh ngày càng có cơ hội phát huy. Anh luôn áp đặt mọi điều từ những việc nhỏ nhặt nhất và bắt buộc tôi phải tuân theo.

Đến cả chuyện vợ chồng, anh cũng luôn luôn là người cầm trịch và lên lịch cụ thể. Góp ý với anh không xong, tôi buộc phải chấp nhận luật mà anh đưa ra như một cái máy.

Khi tôi mệt mỏi, muốn được thư giãn, nghỉ ngơi thì anh lại “đòi hỏi” và dĩ nhiên tôi phải miễn cưỡng chiều anh. Còn khi tôi muốn được gần gũi với chồng thì anh quay lưng, gạt tay tôi ra, hay cáu kỉnh khó chịu.

Lâu dần tôi trở nên hờ hững với cả chuyện ấy khi mới cưới nhau được 2 năm. Tôi phát ngán với lịch sinh hoạt vợ chồng mà anh đặt ra, cũng như cách thức mà anh nhập cuộc.Thế nên mỗi lần thỏa mãn xong anh luôn cáu kỉnh và tỏ ra không hài lòng. Anh còn không tiếc lời mắng nhiếc tôi vì “làm đàn bà mà mỗi việc chiều chồng cũng không xong”.

Tôi suy nghĩ nhiều và quyết tâm phải thay đổi vì không muốn chuyện này sẽ làm cho hạnh phúc của gia đình tôi lung lay. Tôi sợ rằng đàn ông nếu “chuyện ấy” bị đói sẽ đi tìm “của lạ” vì thế nên đã âm thầm lên mạng để học hỏi kinh nghiệm chiều chồng. Tôi tìm hiểu rất nhiều và lấy hết can đảm để làm cuộc cách mạng phòng the cho 2 vợ chồng.

chong-bo-doi-blogtamsuvn

Tôi chọn mua cho mình một bộ đồ ngủ thật sexy, mua thêm một vài đĩa phim về để học hỏi kinh nghiệm. Cũng ngày 8/3 cách đây 2 năm, tôi quyết định bắt đầu thực sự thay đổi. Tôi chọn ngày này vì hy vọng là anh sẽ nhớ mãi ngày mà cách đây mấy năm trước anh bắt đầu tỏ tình với tôi.

Thế nhưng sự thật mà tôi phải chứng kiến nó quá phũ phàng. Chồng tôi nhìn vợ trong bộ đồ ngủ sexy với ánh mắt kinh hoàng và đầy phẫn uất. Anh gào vào mặt tôi” “Cô có phải là cave không mà sao lại ăn mặc như thế này? Hóa ra cũng chỉ là đồ giẻ rách như thế này sao?”

Mặc kệ tôi giải thích, anh lẳng lặng bỏ ra ngoài cả đêm hút thuốc. Đã lâu lắm rồi, từ ngày tôi có bầu, chồng tôi bỏ thuốc. Thế nhưng hôm ấy anh bắt đầu hút lại. Từ đêm đó đến nay là tròn 2 năm, hai vợ chồng tôi không ngủ chung. Ánh mắt anh nhìn tôi vừa khinh rẻ, vừa miệt thị. Tôi đã tìm cách xin lỗi và giải thích nhiều lần nhưng chồng tôi bỏ ngoài tai tất cả.

Tôi không biết làm sao để xóa bỏ được chuyện này. Làm sao có thể khiến cuộc sống gia đình tôi trở lại những giây phút yên bình và hạnh phúc như xưa. Nhiều lúc muốn được sà vào vòng tay của chồng, nhưng nhìn thấy bộ mặt của anh, mọi dũng khí của tôi tiêu tan hết.

Nhìn bề ngoài chẳng ai biết rằng tôi bị chồng bỏ đói 2 năm qua. Tôi càng khổ tâm hơn vì không thể tâm sự chuyện tế nhị này với bất kì ai. Tôi cảm giác như ngày càng đang kiệt sức, không biết bấu víu vào đâu nữa. Tôi có đáng bị trừng phạt như thế này không?

Theo Người đưa tin

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ