Tôi xuất thân trong một gia đình quan chức cấp cao giàu có. Bố mẹ tôi đều là lãnh đạo thành phố, từ bé tôi đã sống trong giàu sang, nhung lụa và sự bao bọc tuyệt đối của bố mẹ.
Từ thuở còn tiểu học cho đến khi học xong THPT, tôi chưa bao giờ được đi chơi bời, tụ tập bạn bè. Tôi cũng không có nổi một đứa bạn thân. Bởi bố mẹ tôi không tin tưởng ai, sợ tôi bị bạn bè lôi kéo vào thói hư tật xấu.
Hàng ngày đi học, tôi được lái xe riêng của bố đưa đi, đến trưa đón về, ngày nào cũng đều như vắt chanh. Tôi thích được đi chơi cùng các bạn vô cùng, nhưng bố mẹ tôi cấm tiệt, chỉ cần thấy tôi cười đùa với nhóm bạn nào đó, là y như rằng hôm đấy tôi sẽ bị bố mẹ mắng không thương tiếc.
Dần dần, tôi chẳng có bạn bè, không ai thích đến gần tôi, tôi bị cô lập hoàn toàn.
Mọi chuyện chỉ thay đổi khi tôi vào đại học. Tôi như được tháo cũi sổ lổng. Tôi gặp gỡ nhiều bạn bè hơn, tiếp xúc với nhiều thứ hay ho, mới lạ mà từ bé tôi chưa từng biết đến. Tôi bắt đầu khôn ranh hơn, không chịu để bố mẹ dắt dây như trước nữa, tôi nghĩ ra nhiều lý do nói dối để trốn bố mẹ đi chơi.
Tôi có nhiều bạn bè, vì vẫn bị quản thúc sau giờ học nên tôi trốn tiết để đi chơi. Những thứ bên ngoài hấp dẫn tôi, khiến tôi không tài nào dứt ra được.
Nhất là khi tôi yêu Hoàng – một công tử ăn chơi đến từ Hải Phòng. Từ khi yêu, Hoàng đưa tôi tới những chốn ăn chơi, những quán bar, những tụ điểm mà trước giờ tôi hoàn toàn xa lạ.
Tôi như con thiêu thân lao vào trốn đó, tôi nghĩ ra nhiều mưu mô để lừa dối bố mẹ. Có lần, tôi nói dối đi thực tế với lớp 2 ngày để đi chơi qua đêm với Hoàng. Những bữa tiệc sinh nhật, hát hò, đi “bay”, tôi hưởng ứng nhiệt tình.
Rồi cái đêm đinh mệnh ấy, Hoàng rủ tôi đi sinh nhật bạn, tôi uống rất nhiều, say khướt. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, trong căn phòng lạ hoắc, không một mảnh vải che thân.
Bên cạnh là Hoàng. Vậy mà thay vì cảm giác sợ hãi, tôi lại thấy rất bình thường, thậm chí có phần thích thú. Cảm giác của một đêm mây mưa vẫn đọng lại trong tôi. Tôi trở thành đàn bà năm 19 tuổi.
Sau lần đầu tiên ấy, tôi chẳng còn gì phải giữ gìn, tôi chơi bời buông thả. Kết quả học tập tỷ lệ nghịch với độ chơi bời của tôi. Tôi cũng không nhớ mình thi lại, học lại bao nhiêu lần, nhưng đến lần cảnh cáo thứ 3, giấy báo thôi học gửi về tận nhà.
Đếm đó, tôi quỳ dưới nhà, hứng trận đòn roi khủng khiếp, dã man của bố, mẹ gào khóc ôm lấy tôi. Chỉ có tôi dửng dưng, đau đớn nhưng không khóc nổi. Bố đuổi tôi ra khỏi nhà ngay hôm đấy. Được thôi, đuổi thì tôi đi.
Tôi về sống cùng với Hoàng, bắt đầu những chuỗi ngày sa đọa cực độ. Tôi với Hoàng thường xuyên lui tới các tụ điểm ăn chơi. Tôi chơi bời thả ga, không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì trên đời nữa. Nhưng vì chơi bời nhiều, tôi xuống mã đi trông thấy, chẳng mấy chốc, Hoàng chán tôi.
Hoàng bỏ tôi để chạy theo một cô gái khác. Thú thực tôi chẳng buồn gì, chỉ lo lắng không biết lấy tiền đâu ra để tiêu xài mà thôi.
Cuối cùng, để có tiền, tôi bắt đầu nhận đi khách, tôi trở thành gái bán hoa. Chỉ cần có tiền, tôi sẵn sàng làm mọi thứ.
Như thế ròng rã 1 năm trời. Tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với gia đình, tôi cũng chẳng biết bố mẹ có tìm tôi không, nhưng từ cái đêm bố đuổi tôi đi, tôi đã tự thề sẽ không bao giờ quay về ngôi nhà đó nữa. Tôi đã ngu xi và mông muội như vậy đấy.
Rồi một ngày, tôi nhân cuộc gọi đi khách từ một số máy lạ. Đang chán nản vì mấy ngày nay ế ẩm, hết tiền, tôi lập tức đồng ý. Theo địa chỉ, tôi đến một nhà nghỉ tận ngoại thành, lên phòng theo chỉ dẫn, tôi choáng váng nhận ra, trong căn phòng không chỉ có 1 người mà có tới 4 người đàn ông. Tôi hốt hoảng định bỏ chạy nhưng không kịp nữa.
Hôm đó, là đêm tôi bị tra tấn đáng sợ nhất, tôi không thoát ra được. 4 gã đàn ông thay nhau hành hạ tôi. Khi bọn chúng bỏ đi rồi, tôi nằm như cái xác chết trong phòng.
Không còn đủ sức để đứng dậy được nữa. Tôi muốn cầu cứu, nhưng tôi có ai, chẳng quen ai, không chơi với ai. Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ đến mẹ.
Bấm số gọi cho mẹ, gần 1 tiếng sau, mẹ tôi có mặt. Mẹ tôi không trách mắng, chỉ khóc. Lúc ấy, tôi mới thấy mình sai thật rồi. Cảm giác ân hận, tủi nhục khiến tôi như muốn chết đi.
Tôi đã tự đày đọa cuộc đời mình như vậy đấy. Tôi phải làm gì bây giờ đây, khi trước mắt là khoảng đen tối không có lối thoát, tôi hủy hoại tương lai của mình. 20 tuổi. Tôi nhàu nhĩ, già nua, ê chề. Tôi phải làm sao để vượt qua những nhơ nhớp mình đã gây ra bây giờ?