Suýt đánh mất tình yêu vì mặc cảm vì không cùng đẳng cấp

GD&TĐ - Tôi đã gặp một người phụ nữ tuyệt vời qua một ứng dụng hẹn hò. Cả hai chúng tôi đều đã ngoài 30 tuổi và muốn ổn định cuộc sống. 

Suýt đánh mất tình yêu vì mặc cảm vì không cùng đẳng cấp

Sau 6 tháng quen biết, chúng tôi dọn đến ở cùng nhau và tôi đã nghĩ đến việc cầu hôn cô ấy. Khi sống chung, tình yêu chúng tôi dành cho nhau càng nhiều hơn, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng khi gặp gỡ đại gia đình và bạn bè của cô ấy, tôi không thể chối bỏ được thực tế rằng chúng tôi đến từ những hoàn cảnh vô cùng khác biệt. 

Tôi chỉ là một người đàn ông bình thường, chơi với những người bạn cũng làng nhàng như mình. Trong khi bạn bè của cô ấy đều đã là giáo sư và tiến sĩ. Cô ấy cũng có mối quan hệ thân thiết với các trường đại học tốt nhất và tầng lớp văn hóa tinh hoa.

Gia đình và bạn bè của cô ấy rất dễ mến, nhưng tôi không thể vượt qua cảm giác hụt ​​hẫng, đặc biệt là khi tôi biết họ đánh giá cao giá trị của việc học hành. Ngoài bằng cấp đáng ngưỡng mộ, họ cũng rất giàu có. Từ khi quen nhau, tôi chưa bao giờ đưa cô ấy về thăm ngôi nhà nhỏ của bố mẹ mình. 

Tôi có một công việc ổn định. Tôi thích làm công việc từ thiện và đi du lịch nhưng tôi thực sự cảm thấy cuộc sống của mình như vậy chưa đủ tốt so với cô ấy. Trình độ học vấn của tôi cũng không thể sánh bằng cô ấy. 

Ngay cả việc nghĩ đến những người khách đến dự đám cưới cũng khiến tôi thấy căng thẳng và mặc cảm vô cùng. Nhiều lúc tôi cảm thấy rất khó tin, khi mà mình đang trải qua một cuộc đấu tranh trong chính mối quan hệ đang tốt đẹp của mình.

Tôi ý thức được rằng, đánh giá thấp bản thân là điều cực kỳ vô lý. Sau một thời gian dài tự dằn vặt, tôi quyết định thành thật với cô ấy về tảng đá đang đè nặng tâm can mình. Tôi nghĩ, ngoài ánh hào quang ngọt ngào của chuyện tình cảm, tôi cần phải nhìn thẳng vào sự thật. Những cảm xúc mà tôi đang có cần được bộc lộ và chia sẻ với chính cô ấy.

Khác với dự tính của tôi, cô ấy không hề ngạc nhiên hay lo lắng. Cô ấy chỉ cười nhẹ và nói những câu khiến tôi cảm thấy ấm lòng: “Anh có ý thức được những việc anh đang làm không, anh yêu? Khi anh làm thiện nguyện, anh đã gặp gỡ biết bao người yếu thế hơn mình. Hơn ai hết, anh hiểu cảm giác đó như thế nào mà. Anh hạnh phúc, thoải mái và cởi mở khi ở bên họ. Vì vậy, anh phải biết rằng em cũng cảm thấy mình may mắn biết bao khi được ở bên một người đàn ông có trái tim ấm áp như anh.

Gia cảnh và xuất thân của anh có thể không bằng em, nhưng thước đo vật chất chẳng mang lại giá trị gì cả. Trình độ học vấn cũng vậy. Thời trẻ, em không hứng thú với chuyện hẹn hò, chỉ biết cắm đầu vào học để bố mẹ hài lòng, bằng cấp của em nhiều hơn anh là điều đương nhiên. 

Nhưng anh có biết, đôi khi em cũng cảm thấy ghen tị với anh không? Thanh xuân của anh thật tuyệt khi anh có thể làm được nhiều việc cho bản thân, cho bố mẹ, thậm chí còn được chia sẻ những điều tốt đẹp với nhiều người khác nữa. Chúng ta quá khác nhau nhưng lại là 2 mảnh ghép hoàn hảo của nhau.  

Em nghĩ, không có lý do gì mà hai người yêu nhau lại không thể vượt qua những rào cản phải đối mặt khi cùng nhau định hướng tương lai. Thời gian chúng ta ở bên nhau chưa lâu, nhưng em tin rằng tình cảm mình dành cho nhau đủ để xoa dịu những tổn thương của nhau”. 

Nghe cô ấy nói, tôi cảm thấy biết ơn cô ấy và xấu hổ về sự mặc cảm của mình. Nếu không đối diện và vượt qua được bản ngã, suýt chút nữa tôi đã đánh mất tình yêu.

Tôi nhận ra, khi mình cảm thấy tồi tệ, hoàn cảnh không phải là lý do. Giải quyết sự bất bình đẳng trong chính nhận thức của mình mới là cách tốt nhất để đảm bảo nó không quay lại hủy hoại mối quan hệ của mình vào một ngày nào đó.

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ