Phát triển thế mạnh của bản thân
Trẻ em New Zealand thường bắt đầu đi học đúng vào ngày sinh nhật của mình chứ không phải đợi tới kỳ khai giảng.
Cách tổ chức lớp học ở xứ Kiwi cũng rất đặc biệt, không tập trung giảng theo kiểu kiến thức đại trà mà dựa vào khả năng của từng học sinh và chia ra thành những nhóm nhỏ.
Nhờ vậy, những bé giỏi sẽ không cảm thấy nhàm chán khi học. Còn những bé đang phải cố gắng hơn sẽ không thấy thất vọng với bản thân mà nản học.
Lớp học ít, học sinh được quan tâm tới từng cá nhân |
Phương châm của nhà trường là học sinh phải được học những kỹ năng khác khi hết giờ học và phải được vui chơi. Thế nên, việc làm bài tập về nhà không được khuyến khích.
“Tất nhiên, sẽ có những học sinh cảm thấy khó khăn trong việc học ở trường. Việc hướng nghiệp cho những học sinh này rất được chú trọng và vì thế các con vẫn cảm thấy mình có ích với xã hội. Như ở trường tiểu học của Jayden, có các ông bà nghỉ hưu tới trường làm tình nguyện viên ngồi đọc cùng với các cháu nhỏ hơi chậm đọc”, chị Liên kể.
Học sinh New Zealand được tạo điều kiện để phát triển đam mê của mình Phần lớn các trường tiểu học và trung học ở New Zealand áp dụng Strength-based Learning - mô hình học dựa vào thế mạnh của cá nhân học sinh.
Có nghĩa là nếu học sinh tự tin về khả năng của mình trong bất cứ lĩnh vực nào (âm nhạc, hội họa, thể thao, công nghệ thông tin, nấu ăn, nhiếp ảnh…) và khả năng cá nhân được phát hiện, nuôi dưỡng thì sự tự tin đó sẽ lan tỏa tới phong cách sống, lối cư xử trong xã hội và việc học các bộ môn khác.
Chị Liên chia sẻ Jayden là một minh chứng. Khi con dành nhiều thời gian và đam mê cho âm nhac, chị cũng lo con sẽ không cân bằng trong các hoạt động khác cũng rất cần thiết cho cuộc sống như học các môn văn hóa, thể thao, nấu ăn, đi chơi với gia đình và bạn bè v.v.
Nhưng đến trường, Jayden còn thể hiện khả năng của mình ở rất nhiều bộ môn khác như Toán, Ngữ văn, Cầu lông…
Giáo dục nhân cách được ưu tiên hàng đầu
Một ví dụ điển hình về sự ưu tiên rèn luyện tính cách và thói quen cho trẻ em New Zealand ngay từ sớm là có 8 tính cách và giá trị đạo đức được áp dụng trong các trường tiểu học ở New Zealand.
Trong 1 năm có 4 học kỳ, mỗi kỳ sẽ áp dụng một giá trị đạo đức.
Ví dụ kỳ 1 chủ đề là Đồng cảm, kỳ 2 là Trung thực, kỳ 3 là Trách nhiệm, kỳ 4 là Kỷ luật cá nhân.
Trong học kỳ Trách nhiệm, các em luôn đề cao tinh thần trách nhiệm với bản thân và trường lớp. |
Trong học kỳ Trách nhiệm, học sinh sẽ được học những bài hát có chủ đề về Trách nhiệm. Các bài viết văn, thơ, các bức họa hình vẽ cũng là về chủ đề này. Cả học kỳ kéo dài tầm 8 đến 10 tuần thì các con luôn đề cao tinh thần trách nhiệm, trách nhiệm với bản thân, với trường lớp, bài vở v.v.
Khi Jayden lên trung học, báo cáo gửi về cho phụ huynh hàng tuần chị mà Liên nhận được không phải là báo cáo về học lực mà lại là báo cáo về ý thức và hành vi trong trường lớp.
Báo cáo này có các mục đánh giá về sự hòa đồng của Jayden với bạn bè, sự chú tâm trong việc học trên lớp, ý thức trách nhiệm của Jayden đối với các bài tập và công trình được giao, khả năng lãnh đạo, tự giác, làm chủ trong học tập và các hoạt động tại trường.
“New Zealand trân trọng những người trẻ tuổi có ý thức hòa nhập cộng đồng. Họ trân trọng tài năng, nhưng cũng khuyến khích tính khiêm tốn”.
Thầy cô làm bạn của các con
Có một điều nữa mà chị Liên quan sát được là giáo viên New Zealand rất trân trọng học sinh. Họ tạo điều kiện cho học sinh có tiếng nói của mình, tôn trọng chính kiến của người trẻ tuổi.
Có những hôm trời lạnh cóng, mưa tuyết, chị thấy thầy hiệu trưởng và cô hiệu phó trường Jayden thường đứng trực ngoài đường để giúp học sinh qua đường an toàn. Hầu như tan học ngày nào họ cũng đứng như vậy. Họ cố gắng học và nhớ tên từng học sinh. Họ nghe tụi trẻ kể những chuyện không đầu không cuối, nhưng rất nhớ và hôm sau họ hỏi thăm các con về câu chuyện đã nghe. Những điều nhỏ như vậy thôi thực sự khiến chị rất cảm động.
Hồi lớp 6, có lần Jayden đi cắm trại với các bạn trong 1 tuần mà không có phụ huynh đi cùng. Luật là các con không đem theo điện thoại, không gọi điện về nhà. Đến ngày thứ 3 thì chị nhận được tin nhắn của một cô giáo phụ trách. Cô nói là chỉ muốn báo cho bố mẹ biết Jayden rất nhớ nhà và hơi “tâm trạng” một chút. Nhưng cô nói là bố mẹ đừng lo vì cô đã ngồi cùng Jayden cả một buổi tối.
Chị Liên nhớ lại: “Khi đi về, Jayden nói với mình rằng cô đã rủ con ra ngoài bãi cỏ. Hai cô trò nằm ra bãi cỏ và nhìn lên trời đầy sao. Cô nói với Jayden là sẽ nhắn tin cho mẹ, nói với mẹ là con nhớ nhà. Nếu con nhớ mẹ thì cứ nói với cô, cô sẽ nhắn mẹ và đọc tin nhắn của mẹ cho con.”
Nền giáo dục của New Zealand đã thành công với vị trí số 1 thế giới về chuẩn bị kỹ năng tương lai cho người trẻ. Đối với chị Liên, thành công lớn nhất đó là xây dựng nên một xã hội gắn kết và nhân văn, nơi mỗi ngành nghề đều được tôn trọng, nơi mỗi cá nhân hạnh phúc với công việc mình làm, nơi những người khác màu da, sắc tộc, tôn giáo như gia đình chị Liên luôn được chào đón.