Tôi sốc, anh sốc, cứ nghĩ rằng người ta nhầm lẫn. Nhưng sự việc lại đúng như thế.
Cách đây gần 40 năm, anh được sinh ra ở một bệnh viện tỉnh miền núi, sau 2 ngày mẹ ôm anh “chạy tàu” về Sơn Tây. Tôi và anh gặp nhau ở trường đại học, ra trường thì cưới và theo anh về làm dâu. Mấy năm sau, chúng tôi lên thành phố lập nghiệp và mua được nhà.
Lúc đó bố chồng tôi mất, nhà chỉ còn mẹ chồng nên chúng tôi đưa bà lên thành phố để chăm nom, ngôi nhà cũ ở quê cho người ta thuê để làm chỗ ở cho thợ nề. Kể từ khi bố chồng mất, mẹ chồng khó tính hơn.
Bà tập trung vào chăm sóc chồng tôi nhiều hơn nhưng cũng tỏ thái độ “giành giật” cho nên cuộc sống của chúng tôi đôi khi khó xử, bí bách. Nghĩ rằng mẹ chỉ sinh được mình anh nên tôi luôn cố nhẫn nhịn, thông cảm và cố yêu thương bà.
Nghe người ta nói, mẹ không phải mẹ ruột của chồng tôi, mà thực ra mấy chục năm trước bệnh viện đã trao nhầm con cho sản phụ.
Thật ra thì người mẹ ruột của anh đã phát hiện ra chuyện nhầm con từ sau đó mấy ngày nhưng vì thời điểm biên giới loạn lạc nên bà không thể tìm lại được con ruột của mình.
Rồi gần đây có người y tá cũ vô tình gặp lại bà ở Hà Tĩnh đã cho biết địa chỉ của nhà chồng tôi. Bởi vậy, họ đến tìm và muốn chồng tôi vào đón mẹ ruột của mình.
Bán tín bán nghi, hai vợ chồng dấu mẹ để vào Hà Tĩnh. Phải nói rằng, anh trông giống hệt người cha đã mất của anh, không lẫn đi đâu được. Chỉ có điều, mẹ anh nghèo quá, nhà tranh vách đất giữa một vùng cát ven biển nắng cháy.
Còn người con nuôi của mẹ thì nheo nhóc một vợ 4 con vì kinh tế gia đình eo hẹp. Anh không cầm được lòng, liền xin phép đưa mẹ ra Bắc. Tôi nhìn thấy bà thật hiền lành, kham khổ và đáng thương nên đồng tình ngay.
Cả gia đình lớn sum họp, người con của mẹ chồng tôi cũng ra Bắc và có nhã ý đón bà về Hà Tĩnh. Nhưng chồng tôi lo mẹ nuôi khổ, hơn nữa những gì anh có ngày hôm nay là do một tay mẹ nuôi vun vén, anh không muốn bà đi đâu.
Vì thế, mẹ chồng tôi quyết định cho con ruột của bà ngôi nhà ở quê, và vẫn sống cùng chúng tôi. Vậy là tôi có tới 2 mẹ chồng theo đúng nghĩa đen.
Vừa đi làm, vừa chăm con cái học hành, vừa chăm lo cho hai người già khó tính khiến tôi muốn bở hơi tai. Thật ra thì việc nhà cũng không nhiều, hai mẹ cũng có thể chia sẻ với nhau, có bầu có bạn tuổi già cũng tốt, nhưng cứ thỉnh thoảng, mẹ nuôi chồng tôi lại lấn át mẹ đẻ của chồng vì bà là người nhà quê chân lấm tay bùn, lại thật như đếm cho nên thỉnh thoảng giữa hai mẹ chồng lại xảy ra cuộc chiến khiến vợ chồng tôi rất đau đầu.
Mỗi lần cãi cọ là mẹ nuôi chồng lại lớn tiếng kể lể chuyện nuôi nấng con trai thế nào, rồi trách móc mẹ ruột chồng là làm cho con ruột của bà khổ sở, sống ở đất chó ăn đá, gà ăn sỏi, không ngóc đầu lên được. Những lúc như thế, mẹ ruột chồng lại khóc lóc, đòi về Hà Tĩnh rồi trách móc chúng tôi có hiếu với mẹ nuôi hơn mà coi khinh mẹ đẻ.
Những lúc con ốm đau, cộng với áp lực công việc và những cuộc chiến từ hai mẹ chồng khiến tôi bị stress ghê gớm. Chồng tôi cũng không có cách nào giải quyết được vấn đề cho nên anh ngày càng lẩn tránh bằng cách nán lại cơ quan cho đến hết giờ ăn cơm mới về nhà để không phải nghe hai mẹ chỉ trích nhau.
Từ một gia đình nhỏ êm đềm, giờ nhà tôi không khác gì một bãi chiến trường với những “tiếng súng” của hai người mẹ, tiếng khóc trẻ con và thỉnh thoảng là tiếng cãi cọ của hai vợ chồng. Nhiều lúc tôi chỉ ước mình có một mẹ chồng như cả triệu nàng dâu khác.