Muốn quên em mà vẫn nhớ đến tận cùng

Đã có lúc anh tưởng như mình không thể thở nổi vì một lẽ: anh đã lạc mất em giữa dòng người tấp nập.

Muốn quên em mà vẫn nhớ đến tận cùng

Em à, em đang làm gì đó?! Em đang vui, đang buồn hay đang hạnh phúc bên người mới rồi? Đã có lúc anh tưởng như mình không thể thở nổi vì một lẽ: anh đã lạc mất em giữa dòng người tấp nập.

Anh không tin vào mắt mình khi nhìn thấy dòng tin nhắn em gởi cho anh ngày hôm đó "Có không biết giữ giờ mất rồi biết làm sao. Em giờ đã biết yêu người khác, anh đừng buồn". Anh nhớ như in một ngày đầu tháng 9, kể từ ngày hôm đó anh như mất đi cả thế giới của mình em biết không?

Thời gian vừa qua anh giống như người mất hồn vậy, có lần anh đi xe ngoài đường anh bắt gặp một cô gái gần giống như em. Từ quần áo mang trên người, cái túi xách, cách xõa mái tóc cũng là của em. 

Anh cứ mải miết chạy theo sau để tìm một dáng hình quen thuộc ngày nào đã từng là cả thế giới của anh. Đã có lúc anh tưởng như mình ở rất gần với hạnh phúc nhưng giờ thì hạnh phúc đó đã xa vời- xa khỏi tầm với của anh rồi.

Ngay từ đầu anh đã biết con đường anh đi rồi cũng sẽ không đem chúng ta về bên nhau, nhưng mà anh vẫn cứ yêu em một cách dại khờ, yêu không toan tính giống như cái cách cho đi mà không cần nhận lại đó. Nói vậy thôi chứ anh cũng như bao người, cho đi thương yêu thì anh cũng không hy vọng mình nhận lại đắng cay đâu em.

Anh không trách em yêu toan tính giữa đôi đường, anh chỉ trách anh không giữ được em lại mãi bên cạnh anh. Yêu em anh có được sự ủng hộ tuyệt đối của gia đình anh qua cách hỏi han. 

Sự quan tâm của ba mẹ anh mà anh đã cảm nhận được, anh từng mong ước một ngày nào đó em sẽ chính thức là nàng dâu hiền của ba mẹ anh.

Anh và em cùng sống trong ngôi nhà theo cách ví von của anh là "ngôi nhà nho nhỏ có những hạnh phúc to". Em trai của anh sẽ gọi em là chị 2. Nghĩ như vậy thôi mà nhiều lúc anh xem đó là niềm hạnh phúc cho riêng mình, là động lực để anh phải phấn đấu.

Nhưng cuộc sống không giống như cuộc đời, điều mà anh lo sợ nhất. Sự thật mà anh không muốn đối diện nhất lại đến với anh, nó đến ngay lúc anh cô đơn nhất.

Ngày lại qua ngày anh đều đặn online, không làm gì hết, anh chỉ vào xem thử tối em thức khuya đến mấy giờ, sáng dậy sớm hay không như thói quen trước đây của anh vậy. 

Nhiều lúc anh thấy trên trang cá nhân có post hình của em với người mới trong anh lại dấy lên nhiều suy nghĩ, anh vui vì nhìn thấy nụ cười của em dù biết rằng nụ cười đó không còn là của anh nữa rồi. Anh lại ganh tị với người mà được em yêu nữa, nhiều lúc anh thấy mình tủi thân ghê lắm.

Em buông tay anh rồi để lại bao nhiêu dự định vẫn còn dang dở nơi anh. Cú vấp cuộc đời này làm cho anh đau nhói, anh chẳng thiết đứng dậy để bước tiếp luôn. Không biết bao giờ anh mới có thể mở lòng mình ra để yêu người sau, vì giờ đây trong anh cảm thấy chơi vơi, lạc lõng lắm.

Cảm ơn em đã rời xa anh để anh biết không có gì là mãi mãi hết, yêu một người anh còn phải học thêm nhiều điều nữa. Bất chợt trong anh lại ngêu ngao câu hát "Ôi hạnh phúc mong manh xa rồi, như bóp nát tim ta người ơi. Ta thầm mơ môi hôn em nồng nàn,ta thầm mơ dáng em dịu dàng ......"

Gửi Hằng Anh!!!

Theo danviet.vn

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ