​Món quà ngày 20-11 của tôi

Tôi dạy học đã nhiều năm, có may mắn được tận hưởng không khí ngày lễ truyền thống của ngành ngay từ lần đầu tiên.

​Món quà ngày 20-11 của tôi

Suốt từ đó đến nay, tôi dạy học ở tỉnh nhỏ nhưng tình cảm mà học trò dành cho thầy cô, trong đó có tôi, lớn lao vô cùng. Quà tặng của các em là những tấm thiệp đơn sơ tự làm mà chan chứa tình thương.

Thi thoảng cũng có học sinh tặng hoa vì xứ tôi là xứ hoa kiểng nên phần lớn là hoa vườn nhà. Việc nhận phong bì, được mời dự tiệc là điều gì đó xa lạ với chúng tôi và phụ huynh cũng không có thói quen tặng tiền, mời tiệc thầy cô.

Tôi lại có thói quen giữ quà tặng của học sinh để làm kỷ niệm. Trong số đó có những tấm thiệp của ba chị em học trò từng học với tôi. Các em này khi vào học lớp 6 cho đến ra trường và có việc làm ổn định, có gia đình vẫn không quên gửi thiệp mừng thầy giáo cũ. Hai trong ba em đã chọn nghề dạy học như tôi và có sự thành đạt trong nghề.

Đáng chú ý là các em tự tay viết những tấm thiệp này với những lời chúc chân tình, đầy cảm xúc. Mỗi năm là một tấm thiệp, cho đến năm nay tôi đã 14 lần nhận thiệp từ ba chị em. 

Mỗi tấm thiệp chan chứa sự biết ơn người thầy với đề từ: tôn sư trọng đạo, ơn thầy con mãi khắc ghi, nhớ ơn thầy cô, ơn thầy con đã trưởng thành, mãi ghi nhớ công ơn dạy dỗ...

Mỗi năm một tấm thiệp khác nhau nhưng tình thầy trò vẫn nguyên vẹn như xưa. Điều làm tôi sung sướng là những tấm thiệp ấy bao giờ cũng được ba chị em đến tận nhà tặng tôi ngay trong ngày 20-11.

Như đã phân công từ trước, những dòng chữ trong thiệp tặng thầy do người chị nắn nót viết và hơn mười năm qua bao giờ dòng chữ cuối cùng cũng là lời tri ân của ba chị em với người thầy của mình.

Tôi có lần nhắc các em thôi không cần viết thiệp mừng nhân ngày 20-11 nữa vì các em ra trường đã lâu, lại là đồng nghiệp của thầy rồi nhưng các em chỉ cười và xin phép không nghe lời tôi vì xác định mãi là học trò như ngày đầu học với tôi.

Tôi giữ những tấm thiệp ấy cùng thiệp chúc mừng của các em học trò khác thật cẩn thận.

Tôi cũng nhớ về một món quà được học trò tặng cách đây đã lâu. Tối 20-11 đó, một học sinh rụt rè trước cửa nhà tôi hồi lâu mới dám bước vào. Tôi nhận ra em H.. Em nói ngay lý do đến là mang quà tặng thầy.

Biết gia đình em còn khó khăn, mẹ bệnh không lao động được, cha làm kem que bán cho học sinh mỗi ngày, thu nhập không đáng là bao nên tôi bảo em mang quà về. Em nói thật là món quà không có giá trị gì lớn, vả lại cha đã dặn phải trao tận tay thầy xong mới được về.

Tôi nhận với suy nghĩ ngày mai sẽ gửi lại cha em.

Món quà ấy chỉ là một hộp sữa Ông Thọ. Trước khi em đi, tôi hỏi có phải cha em mua tặng thầy. Em thành thật trả lời: đúng là cha mua nhưng thường ngày cha cần hai hộp sữa để pha chế, làm ra lượng kem bán cho các bạn.

Tiền lãi trích ra mua tiếp nguyên liệu cho ngày mai, trong đó có hai hộp sữa. Tôi hiểu: tặng thầy một hộp, lượng kem cha làm sẽ phải giảm một nửa vào ngày mai. Tôi hiểu ngay thu nhập của cha em cũng sẽ giảm một nửa so với mọi ngày. Lấy gì bù vào để mua đủ nguyên liệu đây.

Chưa bao giờ tôi cảm thấy vị sữa đắng chứ không ngọt như buổi tối hôm đó. Em chào tôi rồi chạy nhanh về.

Hôm sau vào lớp, tôi nói lời cảm ơn với các học sinh đã gửi thiệp, viết thư thăm hỏi nhân ngày nhà giáo và cảm ơn các em khác vì đã cố gắng học tập, rèn luyện từ đầu năm đến nay. Đó cũng là món quà tặng thầy nhiều ý nghĩa.

Tôi cũng cảm ơn món quà của cha em H. và gửi lại cho cha em dùng làm kem bán như mọi ngày. Tôi cũng tặng em 10 quyển tập để dùng trong năm.

Kể từ đó đến nay, tôi luôn nói với học sinh của mình rằng: Đừng bao giờ nghĩ đến việc phải tặng quà cho thầy trong Ngày nhà giáo 20-11. Không có quà, thầy cũng như các thầy cô khác vẫn thương mến và dạy dỗ các em hết lòng.

Theo Tuổi trẻ

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ