Mẹ chồng tôi không giống những người khác. Bà không giữ con dâu hay cháu đích tôn, vì thế khi tôi muốn về ngoại cũng chỉ cần thông báo là xong. Thậm chí, nhiều khi bà còn bảo Vương: "Anh xem thế nào đưa vợ con nó về ngoại chơi đi. Cuối tuần nằm ườn như thế là không được, phải tích cực cho mẹ con nó ra ngoài chứ!".
Thực ra thì bà cũng không hiền, thậm chí đanh đá có tiếng ở khu phố. Thế nhưng riêng chuyện con dâu về ngoại hay đi chơi thì bà không bao giờ giữ. Hoặc cũng có thể vì bà biết tôi không ngồi nhà và ăn bám chồng chăng?
Dù sao đi nữa, cũng chỉ cần 1 điều này thôi cũng khiến tôi – 1 đứa ham chơi - quý mẹ chồng. Chung sống nhiều khi có xích mích, mâu thuẫn nhưng tôi luôn cố gắng nhớ về điểm tốt này của bà để nhẫn nhịn và tận tâm, tận hiếu.
Tuy nhiên, mẹ chồng thì vẫn là mẹ chồng mọi người ạ. Người dưng tốt với mình thật sự rất ít, và mẹ chồng tôi thì không nằm trong số ít ấy.
Bà vốn dễ trong khoản cho tôi bế cháu về ngoại mỗi dịp cuối tuần. Thế nhưng từ khi con gái tôi được hơn 1 tuổi, bà càng tỏ ra nhiệt tình thái quá. Không ít lần ngày thường bà cũng hối: "Cái Minh không đưa cháu về ngoại chơi à? Về đó cho mẹ đỡ nhớ".
Tôi cũng nghĩ bà có ý tốt mà thôi. Lần nào cũng vui vẻ đáp lời mẹ chồng dù có về được hay không. Tuy nhiên, thời gian gần đây bà lại hối một cách nhiều quá đáng khiến tôi có chút lăn tăn: "Mẹ chồng sao thế nhỉ? Người ta giữ cháu không được, bà thì tối ngày đuổi con dâu và cháu nội về ngoại?".
Tôi có đem thắc mắc này hỏi Vương, anh gạt phắt đi, bênh mẹ: "Em kì thật, không cho về thì có mà khóc. Mẹ có lòng tốt thì lại nghi ngờ!".
"Không, em không nghi. Em chỉ thấy lạ vì dạo này mẹ hay bảo em về ngoại. Tính sơ sơ 1 tuần bà phải hỏi tới 4 lần. Anh không thấy đó là con số quá lớn à?" – Tôi vẫn cố trình bày sự bất thường của mẹ chồng.
"Anh thấy chả vấn đề gì, là tự em nghĩ quá thôi" – Vương lạnh lùng kết thúc câu chuyện.
Mọi chuyện chỉ sáng tỏ vào buổi tối nay. Tôi vừa đi làm về đã thấy mẹ chồng chủ động xếp quần áo vào chiếc va li nhỏ của cháu nội ở phòng khách. Tôi ngơ ngác thì bà cười tươi rói, bảo: "Này Minh, con đưa cháu nó về ngoại đi. Nãy mẹ vừa nói chuyện với bà thông gia, thấy bà bảo nhớ cháu đó. 2 mẹ con về đó chơi đi".
Mẹ chồng nhiệt tình quá mức giống như "đuổi khéo" thế này, tôi thật sự hoài nghi. Tôi cũng vâng dạ nhưng vẫn trì hoãn xin đi tắm gội, nghỉ ngơi 1 chút rồi mới đi.
Và chính trong lúc tôi đi tắm nhưng lại bỏ quên đồ, liền rón rén quay ngược vào phòng ngủ, thì có ngang qua phòng mẹ chồng. Tại đây tôi nghe được cuộc nói chuyện nhỏ to giữa mẹ và 1 người nào đó qua điện thoại.
"Cái máy in tiền đấy, cho cháu nội về ngoại nhiều một chút, chả mất gì chỉ được thôi bạn ơi. Bà ngoại nó mua cho hết, bao nhiêu đồ, bà nội khỏi mất công sắm" - giọng mẹ chồng tôi thì thầm đầy thích thú.
"Ừ, con bé nó cũng kín lắm, sống giản dị, không khoe khoang, nhưng tôi biết nhà bên ấy thuộc dạng nứt đố đổ vách đấy. Ngoài căn nhà tập thể đang sống còn vài mảnh đất vàng với biệt thự cho thuê cơ. Nghe đâu bà ấy đang bệnh nên không muốn chuyển" - vẫn là mẹ chồng tôi kể.
"Nay tôi bảo con bé về đó, cháu nội nó đang thích mấy cái xe điện. Hơn nữa tôi cũng cần bàn với thằng Vương chuyện mua đất, có con dâu không hay".
Thực ra thì không rõ đầu đuôi, nhưng chỉ đôi ba câu ấy đủ khiến tôi hiểu rõ thêm về mẹ chồng. Hóa ra bà nghe ngóng ở đâu nên mới âm mưu gạ tôi về ngoại nhiều như thế. Tôi chợt nhớ lại, quả thật hầu hết đồ chơi đất đỏ của con trai đều do bên ngoại mua cho.
Tôi không thể hiện thái độ gì với mẹ chồng, nhưng thật sự trong lòng có chút khó chịu...