Lặng lẽ về nhà muốn dành cho chồng bất ngờ nhưng khi chồng mở cửa, tôi "chết điếng"

Lặng lẽ về nhà muốn dành cho chồng bất ngờ nhưng khi chồng mở cửa, tôi "chết điếng"

Tôi đã từng nghĩ, mình là người hạnh phúc nhất khi có công việc ổn định, chồng đẹp trai, giỏi giang thành đạt. Nhưng chẳng bao lâu sau kết hôn, tôi ngã ngửa khi phát hiện chồng ngoại tình.

Với sự giúp đỡ của mọi người trong gia đình, tôi đã cắt được “cái đuôi” của chồng. Đó là một cô gái trẻ tên Vân, là sinh viên năm cuối của một trường có tiếng ở Hà Nội. 

Ngẫm ra tôi cũng thấy thương cô ta, mới hơn 20 tuổi, lơ ngơ và chắc chắn bị ông chồng đào hoa, dẻo miệng của tôi lừa phỉnh. Còn bị họ hàng nhà chồng gặp dằn mặt không biết bao nhiêu lần. Rồi cũng chính tôi đã xin mọi người nương tay để tự mình gặp và nói chuyện thẳng thắn với cô ấy.

Cô ta nói và hứa chắc nịch sẽ rời xa chồng tôi, mà lý do đơn giản vô cùng: “Em không thể vì tình cảm của mình mà hủy hoại hạnh phúc của một đứa trẻ (tức con trai tôi). Thêm vào đó nữa, chị là người tốt, hiền lành và có văn hóa, nên em cũng hành xử có văn hóa với chị. Nhưng chị nhớ, đời không cho chị cơ hội thứ hai để giữ chồng đâu”.

Ngày ấy, nghe lý do của cô bồ nhí tôi cũng choáng, bởi không thể tin có cô nhân tình lại hiểu đạo lý, nhân văn đến vậy. Nhưng đúng là suốt 2 năm qua, ít nhất tôi không tìm thấy một manh mối nào thể hiện họ còn qua lại với nhau.

Sau sự cố ngoại tình vỡ lở, vợ chồng tôi cũng lục đục một thời gian nữa, nhưng vì con cái nên cũng bỏ qua và hòa hợp trở lại. Chồng cũng cố gắng quan tâm, săn sóc mẹ con tôi nhiều hơn như để chuộc lỗi lầm. Anh thường xuyên về nhà sớm, đôi khi giúp tôi chăm con, dọn nhà. Rồi thỉnh thoảng lại đưa mẹ con tôi đi chơi xa vài ba ngày để đổi gió.

Thực lòng mà nói, suốt hai năm qua, tôi đã thấy mình hạnh phúc, may mắn vì dù gì anh cũng hối cải, biết toàn tâm toàn ý với vợ con. Nhưng tôi đã mù quáng khi đặt niềm tin vào ông chồng có bản chất lăng nhăng.

Chồng tôi lại ngoại tình lần thứ hai, lần này cũng không phải là do tôi phát hiện ra mà do em chồng nhìn thấy anh và cô ta ở trung tâm mua sắm. Đại gia đình tôi lại họp, lại đưa ra phương án và dĩ nhiên họ lại giúp tôi đi xử lý cô nhân tình thứ hai.

Nhưng lần này vợ chồng tôi lục đục và bản thân tôi thấy chẳng thể dung thứ, bỏ qua cho chồng. Chúng tôi cứ nói dăm câu ba điều với nhau là lại cãi vã, anh bực dọc lái xe ra ngoài giải khuây, còn tôi ở lại buồn bực. 

Cho dù tôi thương yêu chồng nhiều lắm, nhưng nhất thời chưa thể quên nỗi đau anh đã gây ra cho mình được nên cứ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Tôi xin nghỉ phép nửa tháng rồi đưa con về ngoại, dành thời gian suy nghĩ kỹ mọi việc. Và tôi hiểu, giữa chúng tôi có nhiều thứ tình cảm, ràng buộc mà không thể nói cắt là cắt được. Tôi quyết định về nhà nói tha thứ cho chồng.

Hôm ấy, mẹ con tôi về từ chiều, tôi gửi con sang nhà nội và đi chợ nấu bữa cơm, toàn những món chồng thích với hi vọng mang đến cho anh sự ngạc nhiên, cảm động. 

Áng chừng giờ chồng đi làm về, tôi tắt điện, khóa cửa, ngồi trong nhà. Khoảng 5 phút thì chồng cũng về tới. Nghe tiếng lách cách mở khóa, tôi hồi hộp, nín thở. Vừa là sự háo hức xem anh thấy tôi sẽ ngạc nhiên ra sao; vừa là băn khoăn không biết những ngày không có tôi, anh mệt mỏi, tiều tụy đến nhường nào.

Nhưng khi chồng mở cửa, bật điện thì chính tôi mới là người ngỡ ngàng chẳng thể nói được lời nào. Anh bảnh bao, chỉnh tề chứ không tiều tụy như tôi tưởng và bên cạnh anh là Vân - người tình đầu tiên của anh.

Phút giây chạm mặt nhau, cả ba đều ngỡ ngàng. Chồng thì lắp bắp hỏi: “Em về khi nào”, còn tôi thì nhìn bàn ăn rồi quay ra nhìn hai người họ, một cảm giác đau đớn chạy khắp cơ thể.

Tôi thấy mình như một kẻ ngốc, hóa ra chỉ có tôi mới đau đớn, mới băn khoăn cho cuộc hôn nhân này. Còn anh ta chẳng chút đắn đo, vương vấn gì, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ đi tìm người tình. 

Tôi đau đến chết điếng người thì Vân nói một câu khiến tôi gục ngã hoàn toàn: “Em đã nói rồi mà, không phải nhu mì là giữ chồng được đâu. Đời không cho ai cơ hội thứ hai cả. Em đã trả anh ấy cho chị, nhưng chị không biết giữ. Nếu không phải là em thì cũng có đứa khác nó hốt giùm chị”.

Tôi chỉ kịp nói: “Hóa ra tôi đã nhầm. Đồ khốn nạn" rồi lao ra khỏi nhà như che dấu sự tuyệt vọng, không muốn hai kẻ đốn mạt ấy nhìn thấy nước mắt của mình.

Tôi đã thảo sẵn đơn ly hôn nhưng chồng nhất định không chịu ký, anh ta vẫn xin lỗi, vẫn thề thốt như xưa. Tôi không muốn cho chồng cơ hội thứ hai. Mọi người ơi, như vậy có phải sắt đá quá không? Có nên suy nghĩ lại trước khi quyết định không?.

Theo Khỏe & Đẹp

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ