Không phải con mình, làm sao chồng tôi yêu thương được

Tôi những tưởng anh đã nguôi ngoai quá khứ, nhưng hóa ra không phải. Con trai tôi chính là thứ nhắc nhớ rõ nhất lỗi lầm của tôi.

Không phải con mình, làm sao chồng tôi yêu thương được

Trung là mối tình thầm lặng của tôi trong suốt những năm tháng đại học, anh cùng lớp tôi, hơn lứa chúng tôi khi đó 3 tuổi.

Trung con nhà giàu, là công tử bột chính hãng, anh yêu nhiều, đào hoa lắm, cái đó không phải tôi không biết, nhưng việc yêu thì cứ yêu, thương thầm thì cứ thương thôi, tình cảm là thứ người ta không kiểm soát được.

Tôi cũng không ngờ được, có ngày Trung lại ngỏ lời với tôi, đó là vào khoảng cuối năm 4, khi tôi chuẩn bị tốt nghiệp. Yêu nhau không lâu thì chúng tôi gần gũi, và thời điểm vừa ra trường cũng là lúc tôi phát hiện mình có bầu hơn 1 tháng.

Tôi nói với Trung, anh nói, chúng tôi vừa ra trường, không thể nuôi được con, mà bố mẹ anh cũng chẳng đời nào cho cưới. Rồi Trung bỏ mặc tôi với nỗi sợ hãi, với cái bụng lớn từng ngày, anh cắt đứt liên lạc với tôi. Gọi cho anh không được, nhà anh thì tôi không biết, quá hoảng loạn, tôi đã tìm đến Tiến. Tiến là người bạn thân cùng lớp của tôi, đó là người luôn âm thầm bên tôi mỗi khi tôi buồn hay có chuyện gì không hay.

Khi nghe tôi nói mọi chuyện trong nước mắt, Tiến lặng yên không nói câu nào.

Tôi bảo, anh có thể đưa em đi bỏ cái thai này không. Nếu để lại, bố mẹ em giết em mất, em không dám về quê nữa.

Nghe tôi nói vậy, Tiến bỗng nói: "Không được bỏ, chúng mình cưới nhau đi, anh sẽ coi đó là con của mình, sẽ chăm sóc cho mẹ con em suốt cuộc đời này".

Tôi sốc nặng khi nghe anh nói, nhưng cuối cùng, tôi gật đầu đồng ý, bởi đây là phương an tối ưu nhất tôi có thể chọn lựa bây giờ. Lúc này, Tiến thú nhận, đã yêu thầm tôi rất lâu rồi.

Đám cưới của chúng tôi diễn ra rất nhanh sau đó. Thể trạng tôi yếu, nên ốm nghén dặt dẹo khổ vô cùng. Tiến nói với bố mẹ tôi có thai trước, tất nhiên chẳng ai mảy may nghi ngờ gì.

Thời gian tôi bầu bí, Tiến chăm sóc tôi rất tốt, tôi cũng ngày càng yêu anh. Yêu đến mức tôi cảm giác chúng tôi là một gia đình hoàn hảo, và đứa bé trong bụng tôi thực sự là con anh.

Ngày tôi sinh con , mẹ chồng bế đứa trẻ rồi chặc lưỡi: "Không có nét giống bố nhỉ?". Tôi chột dạ. Tiến giằng lấy đứa trẻ, thơm một cái thật kêu lên đôi má bầu bĩnh của con, dụi mặt vào bụng con trai rồi nói: "Bé tí thế này biết giống ai, càng lớn sẽ càng giống, con yêu nhỉ?".

Tôi mỉm cười hạnh phúc khi anh nói vậy. Tình yêu và lòng biết ơn lúc đó dạt dào trong lòng tôi, thấy mình thật may mắn khi lấy được một người như anh.

Thế nhưng, càng lớn, thằng bé càng khác xa với Tiến. Khác đến mức hiển nhiên. Tôi ước con giống mình, nhưng nó cũng chẳng giống mẹ, mà như khuôn đúc với Trung. Bố mẹ tôi không thích cháu, lúc nào bà cũng nhìn thẳng bé với thái độ nghi hoặc.

Nhưng tôi sợ nhất, là cái cách Tiến nhìn con, rồi thở dài đánh thượt. Lâu rồi, anh không bế con, không âu yếm con như xưa nữa.

Mô tả ảnh.
Ảnh minh họa

Tiến bỏ bê vợ con, anh đi sớm về muộn, thường xuyên nhậu nhẹt và say xỉn, hay kiếm cớ trách mắng mẹ con tôi. Còn xưng tôi cô với vợ, mày tao với con...

Một lần, hai vợ chồng cãi nhau, tôi đã nhắc lại chuyện anh từng hứa sẽ yêu thương tôi ngày xưa. Tiến cười nhạt rồi nói: "Là ngày đấy tôi ngu, bây giờ, tôi chán nuôi con tu hú rồi, thật sự chán lắm rồi..."

Tiến bỏ đi, bỏ tôi lại với nỗi đau xé nát tâm can. Bây giờ thì tôi rõ rồi, làm sao tôi có thể bắt anh thương con tôi khi đứa trẻ chẳng phải máu mủ của anh. Tôi quá chủ quan, tôi cứ nghĩ ngần ấy năm tháng vợ chồng đủ để anh lãng quên đi quá khứ, nhưng hóa ra không phải vậy. Con trai tôi chính là thứ nhắc nhớ rõ nhất lỗi lầm của tôi. Thế là hết rồi, tình yêu cao thượng của tôi, niềm hạnh phúc tưởng chừng cả đời của tôi, mọi thứ đột nhiên tan biến như bong bóng xà phòng...

Theo phunutoday.vn

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ