Đến với mảnh đất Hà Giang, du khách không chỉ ngỡ ngàng bởi thiên nhiên tươi đẹp, hùng vĩ mà còn lưu luyến bởi vẻ đẹp và cuộc sống sinh hoạt độc đáo của những con người vùng cao thân thiện.
Vẻ đẹp của những con người vùng cao chính là sự hồn nhiên, chân thật như chính hơi thở của núi rừng.
Cuộc sống của người vùng cao dù còn nhiều khó khăn nhưng họ vẫn bền bỉ một sức sống mãnh liệt vươn lên, cần cù trong lao động, vui vẻ trong cuộc sống hằng ngày.
Có lẽ vì thế mà trong lao động vất vả, người ta vẫn thấy những điều thật đẹp đẽ. Đó là sự yêu đời, lạc quan hiếm có với tiếng hát và những nụ cười như bừng sáng cùng màu nắng.
Nụ cười hồn nhiên, ngây thơ của những em bé vùng cao trong lành như những dòng nước mát.
Giữa đại ngàn hoang sơ, rộng lớn, sự xuất hiện của con người bỗng trở nên thật thân thuộc và gần gũi.
Những chiếc váy rực rỡ sắc màu đã làm nên vẻ đẹp riêng cho những cô gái vùng cao.
Người dân Hà Giang chân tình, mến khách, đến đây một lần du khách sẽ không nỡ rời xa bởi thiên nhiên non nước hữu tình và con người thì quá đỗi mộc mạc, thân thương.
Người Hà Giang chân tình, mộc mạc.
Em bé đứng ở cửa đợi mẹ về khiến nhiều người vừa thương mến ánh mắt hồn nhiên, vừa thương cảm cho cuộc sống còn nhiều khốn khó nơi đây.
Sự tảo tần, chân thành, mộc mạc làm nên vẻ đẹp của người vùng cao.
Vẻ đẹp ấy theo bước chân vượt núi rừng của họ, hay từ những giọt mồ hôi lăn dài trên má hoặc đơn giản là một nụ cười hiền lấp lánh niềm vui.
Đến Hà Giang, hòa mình vào cuộc sống của người dân địa phương nơi đây, người ta tưởng như mình đang bước vào một thế giới khác. Đó là một cuộc sống mộc mạc, nguyên sơ mà yên bình và thanh thản đến lạ kỳ.