Ngờ đâu lúc con chào đời cũng là lúc em cay đắng nhận ra mái ấm hạnh phúc bao lâu nay cố công gây dựng sẽ mãi chỉ có trong giấc mơ mà chắc chắn cả đời này em không bao giờ có thể chạm tay tới được.
Qua bạn bè kể lại, trước khi đến với em, anh đã từng yêu một cô bạn học cùng lớp đại học. Nghe đâu họ thương yêu nhau lắm, cũng dự định cưới hỏi cả rồi nhưng không may bạn gái của anh lại mất ngay sát ngày ăn hỏi trong một lần va chạm giao thông. Thế nên từ ấy anh ít nói ít cười hơn hẳn.
Trong suốt khoảng thời gian qua lại với em, anh ấy tuyệt nhiên không bao giờ nhắc về quá khứ với em. Nghĩ chuyện cũ đau lòng anh không muốn khơi lại nên em cũng chưa một lần nhắc đến. Với lại bản thân em thấy anh cũng quan tâm chu đáo với mình. Vậy là sau gần 1 năm hẹn hò thì hai đứa tổ chức đám cưới.
Song tới khi về làm vợ rồi em mới cay đắng nhận ra quyết định lấy anh quả thực là sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình.
Ngay đêm tân hôn, trong khi em hồi hộp háo hức đợi anh trong phòng mấy tiếng đồng hồ thì anh bỏ ra ngoài uống rượu say khướt tới nửa đêm mới về. Nhìn thấy em, anh vội vã lao vào ôm, hôn lấy hôn để.
Tưởng rằng sự cuồng nhiệt ấy là anh dành cho mình nên em cũng hối hả đón nhận. Ngờ đâu khi lão vùi nụ hôn vào cổ vợ cũng là lúc tim em tan nát.
- Anh yêu em, Hạnh à.
Hạnh là tên của người cũ của anh. Hóa ra trước giờ ở bên em mà lòng anh vẫn chỉ nhớ thương cô gái ấy. Đẩy anh ra, em nằm ôm gối khóc cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh rượu anh lặng lẽ chạy lại ôm vợ xin tha thứ:
- Anh hứa cả đời này sẽ không để em phải buồn lòng thêm một lần nào nữa. Chuyện đêm qua do anh say quá mới ăn nói lung tung.
Vì yêu, em đành dối lòng để cho cả mình chồng thêm một cơ hội mà có biết đâu đó lại là một quyết định sai lầm để rồi kéo theo đó là cả một chuỗi tháng ngày không có gì ngoài nước mắt.
Sau cái đêm tân hôn đau đớn ấy, chồng em quả thật không bao giờ nhắc tới tên người cũ. Thái độ của anh dành cho em dù đúng là có sự quan tâm, chăm sóc nhưng chỉ người trong cuộc như em mới nhận ra đâu đó giữa em với anh vẫn có khoảng cách gì đó vô định không thể diễn tả bằng lời.
Những chử chỉ anh dành cho em có vẻ rất ân cần, săn sóc nhưng ở tận cùng sâu thẳm ánh mắt ấy lại là sự nguội lạnh, vô cảm tới lạnh người. Và em biết, mỗi đêm khi em đã quay mặt vào tường vờ chìm vào trong giấc ngủ là lúc quá khứ trong anh sẽ trỗi dậy mạnh mẽ với hơi thuốc ngút ngàn cùng hàng chục, hàng trăm tiếng thở dài xuyên thấu qua đêm.
Theo bạn bè tư vấn, em quyết định mang bầu để kéo anh trở lại bên mình. Vậy nhưng hôm em cầm que thử thai hai vạch ra khoe với chồng, mặt anh thoáng có chút bất ngờ rồi lại dửng dưng không chút biểu cảm.
- Ừ, vậy là tốt rồi.
Miệng anh nói nhưng mắt thì vẫn hướng ra phía cổng. Mặc dù trong lòng hụt hẫng nhưng em vẫn tự động viên rằng khi có con anh chắc chắn sẽ thay đổi. Tiếc rằng đó lại chỉ là suy nghĩ quá non dại của riêng em.
Từ khi em bầu bí tới lúc đẻ, anh hầu như chẳng hỏi han xem con thế nào. Lần nào em bảo đưa đi khám, anh cũng lấy lý do bận không đi được. Tới lúc em chuyển dạ vào viện chờ sinh cũng chỉ có một mình cắn răng chịu cơn đau vịn vào tường đi lo thủ tục.
Còn anh vẫn mải miết với giấy tờ sổ sách công ty. Mãi tới khi em đẻ xong anh mới chạy vào mang cho cạp lồng cháo rồi lại đẩy mẹ con em cho bà ngoại chăm để về làm việc tiếp.
Hôm em xuất viện chồng cũng chỉ cho xe tới đón chứ anh không đến. Về tới nhà, anh còn dọn sang phòng khác ngủ để mặc cho mẹ con em ngày đêm xoay xở một mình.
Nhiều lúc nghĩ tới chồng em tủi lắm nhưng thương con em vẫn cố với hi vọng sẽ có lúc anh thay đổi.
Song cho đến hôm con đầy tháng, bố mẹ chồng em đến làm đầy tháng cho con, cũng chỉ có ông bà nội chứ bố mẹ em ở quê nên cũng không ra được. Bữa đó chồng em uống nhiều, say khướt nên em phải dìu vào phòng ngủ, đang thay quần áo thì em thấy anh lảm nhảm:
- Đứa nhỏ ấy... nó không phải là con của em với anh... Đời này anh chỉ muốn em đẻ con cho anh thôi Hạnh à.
Em ngồi hóa đá với trái tim vỡ vụn thành trăm mảnh ngay khoảnh khắc ấy. Nếu chưa rơi vào hoàn cảnh giống em sẽ không ai hiểu được cảm giác vừa đau vừa hận ấy nó kinh khủng như thế nào.
Ngày hôm sau tỉnh rượu anh lại ôm em van xin tha thứ. Nhưng lần này em tuyệt vọng quá rồi không muốn tự dối lòng mình thêm nữa nên một mạch gấp quần áo, bế con về ngoại. Giờ đầu óc em chẳng có gì ngoài 2 chữ ly hôn.
Không biết quyết định đó có phải vội vàng, hấp tấp hay không nhưng thật sự em muốn buông bỏ tất cả để dồn tâm dồn sức nuôi con. Còn anh muốn đeo đuổi quá khứ tới bao giờ cũng không còn là chuyện làm em bận tâm nữa.