Đừng lấy hôm qua đo lường hôm nay

GD&TĐ - Chị trách anh đã quên nghĩa cũ tình xưa, quên ngày gian khó, quên đoạn đường hàn vi chỉ có chị đi cùng… Chị gào thét trong đau đớn. Trong tất cả những lần ấy, mẹ chị chỉ im lặng rồi nói “Hôm qua đã kết thúc rồi, chỉ còn hiện tại thôi, hãy nhìn mình trong hiện tại trước đã…”. Tưởng mẹ sẽ trách anh và đau xót cùng chị, sao mẹ lại nỡ lòng nói thế với chị?

Đừng lấy hôm qua đo lường hôm nay

Anh chị không chỉ là vợ chồng mà còn là đôi bạn từ thuở hoa niên, từ thuở chị để phần anh cả bát cơm nguội, khi cả hai chung một chiếc xe đạp. Ngày ấy chị cũng không bao giờ dám mơ tới lúc tách ra gây dựng được công ty nhỏ nhưng của riêng họ. Chị chỉ mong cả hai có việc làm tốt, thu nhập đủ trang trải cuộc sống.

Nhưng anh khát khao làm riêng. Chị cũng phải lấy hết can đảm mới dám nghỉ việc để “đánh một ván bài lớn” với vốn thì ít mà tiền vay thì nhiều. Đã bao nhiêu đêm mất ngủ cùng anh vì không dám thuê nhiều nhân công, anh chị vừa là lãnh đạo, vừa phải thực thi như nhân viên. Đến khi việc làm ăn có lãi thì chị đến lúc sinh con. Khi con vừa mới lớn, chưa kịp trở lại công việc thì chị lại bị bệnh, phải điều trị dài ngày. Mọi việc đều do anh quản lý.

Sau thời gian dài dừng lại, trở lại với công việc với chị cũng là bỡ ngỡ. Anh tham gia nhiều hội nhóm của doanh nhân, đưa công ty ngày càng lớn mạnh. Chị bắt đầu ngại những bữa tiệc có nhiều người nổi tiếng. Chị lùi lại chú tâm cho các con hơn, vì nghĩ rằng ngày xưa chưa thành công thì mới phải khổ cùng anh, còn bây giờ công ty phát đạt rồi, chị không phải vất vả nữa.

Nhưng cuộc sống luôn sẵn sàng đánh úp những ai hớ hênh với hạnh phúc của mình. Chị không biết rằng anh đã đi xa và đi nhanh hơn chị rất nhiều trong công việc, trong các mối quan hệ. Thậm chí sau nhiều ngày chị không lên làm việc thì nhân viên cũng đã khác, nhiều công nghệ mới được ứng dụng vào công việc mà chị không kịp thời nắm bắt.

Chị bắt đầu nghi kỵ, tự ti, so sánh, bóng gió với anh. Những ý kiến của chị xen vào công việc bỗng “vênh” so với mọi người. Anh đồng ý theo ý kiến cấp dưới thì chị bảo anh làm chị mất mặt, rồi nghi ngờ anh thiên vị, có tình cảm cá nhân với nữ nhân viên. Tâm lý nhân viên cấp dưới bỗng dè dặt, ngại ngùng, không thoái mái vì sợ sếp bà ghét. Những cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng cứ ngày càng đi vào ngõ cụt khi mỗi người một hướng.

Những mạch ngầm nhỏ nối với nhau tạo thành dòng chảy lớn dần mà không ai kịp nhận ra. Nhiều lần chị giận dỗi tủi hơn nhắc chuyện ngày xưa. Những lúc ấy anh lại nhẫn nhịn, xuống nước làm lành. Nhưng hai người khi đã nhìn về hai hướng khác nhau thì sự nhẫn nhịn chỉ là giải pháp tạm thời.

Sự giận dỗi, chì chiết, bóng gió đay nghiến của chị kéo dài đã giật tung cảm giác yêu thương trong anh. Những cuộc cãi vã dữ dội hơn, chị trách anh không còn thương yêu nữa, trách anh thay lòng đổi dạ. Anh vò đầu bứt tai nói chị đa nghi và suy diễn quá. Rồi xuất hiện những lần họ ngủ riêng. Rồi đến chiến tranh lạnh, không ai chịu nói với ai nữa. Đến bây giờ thì cả hai bơ phờ rũ rượi vì không ngờ cuộc hôn nhân của họ lại đi đến cửa phòng tòa án!

Chị đau đớn trách anh cũng như bao nhiêu người đàn ông tầm thường khác là khi giàu có thì quên người vợ thuở hàn vi. Chị cay đắng khuyên bạn bè đừng bao giờ vì đàn ông mà khổ, bởi cuối cùng khi thanh xuân đi qua thì họ đều bị lãng quên… Chị thề chị sẽ hận anh đến hết đời!

Vậy mà mẹ chị bảo: “Ngày xưa chịu khổ cùng nhau, nhưng giờ không tiến bước cùng nhau thì cũng khó, con ạ. Cuộc sống luôn vận động, con đã dậm chân lại một khoảng thời gian dài qua, khi đó nó chạy xa quá. Giờ thay vì con trách nó quên ngày xưa thì con thử tăng tốc thật nhanh, bù đắp khoảng thời gian qua xem sao”.

Mẹ có phải người sinh ra chị không, sao lại có thể nói thế chứ? Chị giận cả mẹ! Mẹ vẫn kiên nhẫn bảo: “Chúng ta luôn dặn mình phải nhớ ân nghĩa người khác để mình không thành kẻ bạc nghĩa. Nhưng chúng ta cũng đừng ép người khác phải vì cái ngày xưa mà chịu đựng mình ở hiện tại, như thế mới buông xả được, mới thanh thản được. Vợ chồng là bạn đồng hành, tức luôn luôn song hành cùng tiến, chứ kẻ tiến kẻ lùi hoặc giậm chân tại chỗ thì đâu còn là đồng hành nữa. Đừng lấy hôm qua đo lường hôm nay, hãy nhìn vào chính hiện tại đi đã”.

Cuối cùng mẹ chị khuyên: Bây giờ hai đứa hãy cùng cho nhau và cho chính mình một cơ hội. Nó vì tình nghĩa vợ chồng, vì ngày xưa mà kiên nhẫn thấu hiểu thêm và đợi con thay đổi. Còn con đừng ôm mãi cái ngày xưa nữa, hãy nhìn nhận lại mình của hiện tại và điều chỉnh bản thân đi, đừng lơ là, phải luôn luôn tương thích song hành cùng tiến, mới thực sự hạnh phúc. Nếu chỉ vì cái ngày xưa mà một bên chịu đựng thì đó cũng chỉ là cố gắng vì ân nghĩa, không còn vui vẻ, hạnh phúc nữa! Hạnh phúc không có chỗ cho người lười nhác, ỷ lại vào “công trạng” của mình trong quá khứ!

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ

Minh họa/INT.

Cây xanh 'thần bí'

GD&TĐ - Không chỉ có công dụng thu nhận khí CO2 và tạo ra khí O2 cần thiết cho sự sống, một số loại cây còn ẩn chứa những đặc điểm và công dụng tuyệt vời.
Binh sĩ thuộc Đội chiến đấu Lữ đoàn 1, Sư đoàn Dù 82 của quân đội Mỹ.

Điều gì đã xảy ra với quân đội Mỹ?

GD&TĐ - Ngày thứ bảy lần ba của tháng 5 được Mỹ vinh danh là Ngày Lực lượng Vũ trang, một ngày lễ tôn vinh tất cả các thành viên của quân đội nước này.