Em sinh ra trong một gia đình bình thường, ngoại hình không có gì nổi bật. Thi trượt đại học, em lên thành phố học một trường cao đẳng không mấy tên tuổi. Nhưng rồi em cũng phải bỏ dở chuyện học hành vì lỡ dính vào yêu đương.
Đó là khi em học năm thứ 2, trong một lần đi chơi em quen chồng em bây giờ. Anh hơn em 2 tuổi được gia đình xin cho vào làm một công ty nhà nước lương lậu không cao nhưng rất ổn định.
Một lần theo anh vào nhà nghỉ, không “phòng bị” gì em có thai. Lúc biết tin em vô cùng hoảng hốt vì đang đi học nhưng bố mẹ hai bên động viên giữ con và tổ chức đám cưới nên em bảo lưu kết quả học để cưới và sinh con.
Sau khi sinh do con nhỏ hay ốm đau, việc nhà chồng bận rộn nên em chưa đi học lại được. Cuối cùng em bỏ học, ở nhà lo con cái, cơm nước.
Chồng em từ ngày có vợ đâm ra thay đổi tính nết. Ngày xưa anh yêu chiều bao nhiêu thì giờ anh hờ hững bấy nhiêu. Anh cũng thường xuyên kiếm cớ để đi suốt ngày, không một lần nào giúp vợ việc nhà.
Có lần em đi chợ nhờ chồng trông con hộ một lúc. Lúc em về con khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, bố thì cáu ầm lên. Vừa nhìn thấy vợ chồng em đã chỉ tay vào mặt quát: “Tôi đi làm kiếm tiền lo cho cả nhà chứ không phải là ngồi trông con cho cô đi lượn phố đâu nhé”. Vì ở nhà ăn bám chồng, em không dám mở mồm thanh minh.
Nhiều lúc bất đắc dĩ em nhờ chồng việc này việc nọ anh cũng lấy lý do: “Tôi làm việc cả tuần rồi phải nghỉ ngơi, không như cô ăn không ngồi rồi”. Em nào có dám ngồi rồi, chăm con cái, chợ búa, cơm nước, giặt giũ cho cả gia đình 5 người.
Việc nhỏ nhất như mua kem đánh răng, thay giấy vệ sinh, cọ toalet cũng đến tay em. Chồng em chỉ việc đi làm về, thay quần áo là ôm cái tivi, điện thoại lướt web. Con chơi gần đấy có buồn đi vệ sinh, chồng cũng réo tên em dù em đang đầu tắt mặt tối trong bếp.
Khi em có trách móc thì anh gắt gỏng nói thẳng vào mặt em: “Không làm ra tiền đừng ý kiến”.
Càng ngày anh càng khinh thường em ra mặt. Nhân dịp Tất niên vừa rồi, anh mời bạn bè đến ăn cơm. Dù con nhỏ em vẫn chuẩn bị bữa ăn tươm tất để chồng nở mày nở mặt. Lúc bạn bè đến có hỏi em đã đi làm chưa? Em chưa kịp mở miệng thì anh đã nói ngay: “Làm gì, ở nhà chơi thôi”.
Lúc một bạn gái trong nhóm bạn anh bàn về một chuyện thời sự em cũng thêm vào ý kiến cho câu chuyện rôm rả thì anh thủng thẳng: “Mẹ mày quanh năm ở nhà thì biết gì”. Nghe câu nói của anh, em chỉ biết giả vờ vào bếp lấy thêm tương ớt để gạt giọt nước mắt tủi nhục.
Đỉnh điểm là cuối năm vừa rồi, ngày 28 Tết anh đi làm về với gương mặt hân hoan vui vẻ. Anh rút trong cặp ra gần 20 triệu tiền mặt đó là tiền lương và thưởng cuối năm. Bất ngờ anh xòe ra trước mặt em rồi vẫy vẫy tiền và nói: “Đời cô đi làm bao giờ có được ngần này tiền?”.
Lúc đó bố mẹ chồng và họ hàng nhà chồng sang chơi cũng ở đấy. Em xấu hổ nhục nhã nhưng không cãi lại một lời.
Anh coi số tiền ấy như vàng, tính chi ly từng đồng đưa cho em mua các nhu cầu thiết yếu còn lại anh giữ hết. Nhìn con nhỏ mà lòng em quặn thắt, nếu ra đi em với hai bàn tay trắng không bằng cấp, nghề nghiệp liệu có nuôi nổi con?