(GD&TĐ) - Tuy chung sống dưới một mái nhà, nhưng không ít cặp vợ chồng mấy khi thấu hiểu tâm tư nguyện vọng của nhau. Cuộc sống chung thường tiềm ẩn nhiều vấn đề tế nhị, chỉ khi phút trải lòng của người trong cuộc được người kia thấu hiểu và đáp ứng thì tình yêu vợ chồng mới có thể bền bỉ và vững chắc hơn.
Tâm sự của chồng: Gần như mỗi ngày, cứ gần chín giờ tối, chị Mai mới đi làm về đến nhà. Chị bận rộn việc cơ quan, lại học tăng cường lớp nghiệp vụ nên chồng chị, anh Quân đành phải cáng đáng hầu hết mọi việc lớn nhỏ trong gia đình. Cách đây không bao lâu, chị Mai thủ thỉ với chồng: “Cấp trên muốn đề bạt em lên chức trưởng phòng, lương gần chục triệu một tháng. Nhưng trước khi nhậm chức, em phải học thêm nghiệp vụ lẫn ngoại ngữ nữa. Em thấy lo lắm vì nếu vậy, chuyện nhà ai giúp. Khó tính quá phải không anh?”. Chị Mai vừa đặt vấn đề, vừa liếc mắt nhìn về phía chồng. Nghe cách nói đầy băn khoăn của chị, anh Quân không khỏi chạnh lòng. Có cơ hội đến với vợ, chẳng lẽ mình là chồng cứ mặc kệ cô ấy, chồng không là người tạo điều kiện thì ai vào đây. Đành vậy, anh Quân hăng hái nói: “Việc em cứ lo, chuyện nhà, con cái để đó cho anh”. Nghe chồng nói, chị Mai như mở cờ trong bụng, nói thêm: “Em không bao giờ muốn anh làm những việc đó, nhưng tình thế bắt buộc. Vả lại, cơ hội chỉ đến một lần, nếu không tranh thủ sau này tiếc cũng đã muộn. Sau sáu tháng học xong, em sẽ làm tròn trách nhiệm của một người vợ”. Nghe mủi lòng, dù biết sẽ gặp nhiều khó khăn, anh Quân cũng vui vẻ làm theo ý của vợ.
Chiều chiều, chưa kịp tan sở anh lại phóng xe đến trường mẫu giáo đón con trai, ghé tạt qua chợ mua ít thức ăn cho bữa tối. Anh đảm đương mọi việc, từ nấu nướng, dọn dẹp đến cho con ăn rồi hai cha con cùng xem TV chờ chị về. Rảnh rỗi, anh bỗng cảm thấy lòng mình trống trải lạ thường. Cũng lâu lắm rồi, ba người trong nhà không được ngồi chung một mâm cơm, thời gian để vợ chồng chuyện trò cũng thưa dần vì anh phải tập làm quen với cảm giác bận rộn, tất bật với chuyện nhà cửa, con cái. Chị Mai đi học về, nếu không kêu mệt cũng than nhức đầu. Than vãn xong, chị lăn ra ngủ với vẻ thản nhiên như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Mỗi ngày như mọi ngày. Trằn trọc trên giường, anh Quân khó lòng chợp mắt ngủ yên. Anh thông cảm với vợ rồi thầm tự trách mình tài hèn sức mọn không kiếm được nhiều tiền hơn cho vợ đỡ cực tấm thân, phải lo toan kinh tế gia đình. Nhưng đôi khi, một thoáng nào đó, trong anh bỗng dấy lên cảm giác gờn gợn, vắng vẻ vì trong nhà thiếu bàn tay vén khéo của người phụ nữ. Đứa con nhỏ chỉ biết vui đùa cùng anh, chợt nhớ nó ngơ ngác hỏi mẹ đâu rồi, sao mẹ vẫn chưa về…càng làm anh thêm xốn xang. Anh hết tìm lý do này đến lý do khác giúp con khuây khỏa cho đến lúc nhác thấy bóng vợ ngoài ngõ.
Ảnh minh hoạ |
Anh Quân cảm thấy chạnh lòng. Không phải anh lười biếng, không muốn đỡ đần vợ nhưng anh vẫn miên man với suy nghĩ: “Giá như mình kiếm được nhiều tiền hơn cho vợ đỡ vất vả, con trẻ không ngóng mẹ về mỗi ngày, để tối tối cả nhà quây quần bên nhau thưởng thức bữa cơm vợ nấu”. Chuyện vợ đi học vẫn chưa có hồi kết, vì còn những mấy tháng nữa. Chỉ còn chừng ấy thời gian, hay là khi khóa học chấm dứt vợ anh lại thêm bận rộn, về muộn hơn bây giờ. Anh không muốn suy nghĩ gì thêm, càng nghĩ càng thêm lo. Rồi anh thầm nhủ: “Nếu vợ mình hiểu được điều này thì hay biết mấy!”.
Nỗi lòng của vợ: Đồng hồ trên tường thong thả điểm chín tiếng, đứa con gái của chị Hà cũng vừa chuẩn bị xong bài vở cho ngày mai. Nó quay sang hỏi mẹ: “Sao giờ này ba chưa về vậy mẹ? Dạo này ba hay về muộn mẹ nhỉ?”. Chị Hà im lặng nhìn con rồi khẽ nói: “Thôi, con đi ngủ trước đi. Chắc ba bận nhiều việc nên về muộn. Mẹ sẽ chờ ba về. Chúc con ngủ ngon, con gái yêu”. Còn lại một mình, chị Hà bồi hồi nhớ lại chuyện của cách đây năm năm. Lúc đó, vợ chồng chị chỉ có hai bàn tay trắng, gia đình hai bên cũng chẳng giàu có gì nên họ đã quen với cuộc sống tự lập. Một căn nhà nhỏ thuê với giá rẻ, cộng thêm công việc ổn định của đôi vợ chồng trẻ tạm đủ để cả hai trang trải mọi sinh hoạt hằng tháng. Đi làm về, một tay chị quán xuyến mọi việc trong nhà để chồng yên lòng tập trung công tác chuyên môn. Vốn thông minh, cần cù, nhạy bén nên chỉ sau mấy năm ngắn ngủi từ một nhân viên, chồng chị được cất nhắc lên vị trí trưởng phòng. Công việc ngày càng nhiều, đồng thời tiền bạc anh mang về cũng nhiều hơn. Trong nhà không thiếu những vật dụng hiện đại, tiện nghi, căn nhà thuê được hợp thức hóa thành tài sản của hai vợ chồng. Cũng từ đó, thời gian anh dành cho hai mẹ con chị trở nên thưa thớt hơn, lúc đầu anh còn hôn vợ con trước khi ra khỏi nhà nhưng dần dần anh không còn nhớ đến cử chỉ đáng yêu đó nữa. Công việc cứ cuốn lấy anh từ ngày này sang ngày khác, rồi tháng này đến tháng kia. Cuộc sống của hai mẹ con chị cho đến bây giờ có thể gọi là quá sung túc. Nhìn chị, bạn bè lâu ngày gặp lại ai cũng trầm trồ: “Dạo này thấy trẻ và sang trọng quá”. Những lần như thế, chị Hà chỉ lặng thinh. Họ làm sao hiểu thấu tâm sự của chị.
Chị chỉ cảm thấy hạnh phúc khi cả hai mẹ con cùng được bên anh vào những bữa cơm chiều, cả nhà rôm rả trò chuyện hoặc đi đây đó vào mỗi cuối tuần và nhận được nụ hôn đầy trìu mến của anh như ngày nào, mỗi khi anh chuẩn bị đến sở làm. Phải chăng ước mơ của hai mẹ con chị quá to tát mà chồng chị không thể đáp ứng? Và chị lại ước gì mình có thể nói được điều này với anh trong một ngày rất gần đây.
Hà Tiên