Mùi của mẹ theo ta từ lúc nhỏ đến khi ta lớn, thân thuộc đến mức hiển nhiên. Đến mức tôi chưa lần nào tự nghĩ vì sao mùi của mẹ luôn khiến ta thấy dễ chịu hơn tất thảy các loại mùi trên đời của bao người ta gặp? Cho đến tối qua cậu con trai 8 tuổi bé nhỏ của tôi ôm tôi thủ thỉ về mùi của mẹ.
Câu chuyện bắt đầu lúc tôi ôm anh chàng 8 tuổi của mình và vén tóc ảnh lên hôn lên trán ảnh rồi hỏi han:
- Hôm nay con đi học có vui không?
- Dạ vui lắm mẹ!
- Đi học vui vậy có nhớ mẹ không?
- Con rất nhớ mẹ. Nhớ nhất là lúc ngủ trưa và lúc ăn. Con chỉ mong được về nhà nhìn thấy mẹ.
- Nhớ mẹ là nhớ những điều gì vậy con?
- Con nhớ mùi của mẹ.
À à, đến đây thì tôi bắt đầu tò mò. Muốn biết mùi của mình đối với con trai nhỏ ra sao nên hỏi tiếp:
- Mùi của mẹ là mùi gì vậy con? Mùi đó ra sao?
- Đó là mùi rất thơm đó mẹ!
- Là mùi nước hoa mẹ hay dùng hả con?
- Dạ không phải!
Ơ hay, tôi bắt đầu hồi hộp. Càng phải dí tiếp theo ảnh.
- Vậy mùi xà bông tắm hả con?
- Cũng không phải đâu mẹ!
Nhìn ánh mắt long lanh dễ thương của chàng trai nhỏ, tôi bắt đầu hy vọng là mình có cái mùi tự nhiên thơm hơn cả nước hoa và xà bông tắm! Nhưng không, câu trả lời của con trai tôi là:
- Mùi của mẹ chính là mùi của yêu thương đó mẹ. Lúc nào thấy mẹ, con cũng thấy hạnh phúc. Mẹ nhìn con nè, mẹ ôm con nè, mẹ hun con nè. Những lúc đó mẹ có mùi rất thơm.
Hóa ra, mùi của mẹ chính là mùi của tình thương yêu.
Câu trả lời đó khiến tôi ngẫm nghĩ. Tôi nhớ lúc nhỏ tôi thích nhất là mùi sực nức mồ hôi của má tôi. Mồ hôi ướt đẫm áo bà. Nếu nói mùi mồ hôi cả ngày bươn chải chốn chợ đông từ 5 giờ sáng đến 6 giờ tối mà thơm thì không phải. Nếu là người không phải má mà ướt đẫm mỗ hôi cả ngày vất vả thì chắc tôi cũng không ghiền.
Nhưng ký ức tôi nhớ mãi mùi mồ hôi đó. Khi đó má tôi đi bán về không kịp tắm đã giang tay ôm tôi trước, ánh mắt bà nhìn tôi đầy dịu dàng. Khi đó, trong ký ức non nớt của tôi đã nhận biết được những giọt mồ hôi trên lưng áo má tôi cùng mùi mồ hôi của má ùa vào tôi là những chắt chiu lao động, của bươn chải chốn chợ đông để nuôi tôi lớn lên từng ngày.
Chính những yêu thương vô bờ của má đã đánh thức những yêu thương nơi tôi và miền ký ức tôi khắc ghi tất cả những gì của má mình cũng trở nên thiêng liêng, cao cả.