Về quê tảo mộ

Về quê tảo mộ

Cũng đã một năm rồi, từ ngày ông nội mất, Lan không về quê nữa. Ngày mai là giỗ đầu ông, bố mẹ Lan đã chuẩn bị về từ ngày hôm qua. Mặc dù trong lòng rất nhớ thương ông nhưng Lan không về bởi cứ có cái gì đó khiến Lan cảm thấy chưa nguôi ngoai.

Chuyện là vào năm ngoái tầm này, dưới quê giỗ tổ họ, bố mẹ Lan về để góp giỗ. Lan không đi cùng vì ngại xe cộ đông đúc, vả lại Lan cảm thấy nhàm dần mỗi lần về quê. 

Ông nội nhớ Lan lắm, bởi Lan là đứa cháu gái duy nhất, và ở với ông lúc bố mẹ chưa sắp xếp được công việc trên thành phố nên tình yêu thương của ông dành cho Lan có phần hơn so với các anh. 

Hồi còn bé, lúc bố mẹ đón Lan lên thành phố để tiện chăm sóc, vì ông cũng yếu không thể chạy nhảy cả ngày với Lan được, thì cứ mỗi lần chỉ cần Lan nghe được bố mẹ sẽ về quê thăm ông là Lan đã mừng quýnh cả lên. 

Cô chuẩn bị vài cái váy mình thích nhất cùng với vài quyển vở đầy những điểm mười vào ba-lô sẵn để lúc về quê không bị quên. Nhưng giờ đây, khi đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, dường như sự háo hức trong Lan mất dần. 

Cô lười về sum họp với mọi người vào những ngày lễ hơn, có khi cả năm Lan về quê vào đúng mỗi dịp Tết. Mặc dù chẳng bận bịu gì Lan cũng vội vàng bắt xe về thành phố bởi ở quê chẳng có thứ gì khiến cho cô hứng thú cả, thả diều, ô ăn quan... không còn phù hợp với tuổi Lan nữa rồi. 

Cô muốn về thành phố vì ở nơi đó, cô đã quen với sự náo nức ở các quán cà phê tầm chiều tối hay tụ tập bạn bè ở những quán ăn nhanh.

Thấy các con về mà không dẫn Lan theo cùng, ông buồn lắm, ông nhờ bố mẹ gọi điện cho Lan:

- Lan à con, cháu gái ông dạo này bận học hay sao mà về không về quê thăm ông làm ông nhớ cháu gái của ông quá.

Ở đầu dây bên kia, giọng ông vẫn ấm áp như cách dỗ dành Lan hồi nhỏ. Nhưng sau vài câu, ông lại ho, tiếng ho khàn đặc. Ông bảo:

- Ôi dào, tuổi già ấy mà, nay khỏe mai ốm là chuyện bình thường, ông còn khỏe lắm, sẽ sống đến một trăm tuổi.

Cuộc nói chuyện với ông qua điện thoại kết thúc, Lan tiếp tục dán mắt vào những ván game trên chiếc điện thoại mà chẳng chút mảy may nào quan tâm đến sức khỏe của ông. Có lẽ trong suy nghĩ của Lan lúc đó, ông sẽ không đi đâu cả, sẽ luôn bên cạnh Lan...

Ấy vậy mà chỉ sau vài tuần, ông mất, Lan vội vàng trở về quê nhưng không kịp. Ông đã không còn bên cạnh Lan nữa. Hóa ra bấy lâu nay ông luôn giấu cô về sức khỏe của mình...

Lan về quê, chạy xồng xộc vào nhà, không thấy ai, hình như mọi người đã ra tảo mộ hết cả rồi. Chạy thẳng ra mộ ông, Lan thấy mọi người đều ở đó và nở một nụ cười vui mừng đón chào cô. 

Lan vội “chào” ông rồi đưa đôi bàn tay thon vun đất cắm những bông cúc trắng. Trong phút chốc ấy, cô cảm thấy lòng mình thật bình yên.

Hóa ra, thứ tốt đẹp nhất mà mỗi người có được chính là tình yêu thương của gia đình. Nhìn lên bia mộ của ông nội rồi hướng mắt về phía chân trời, dường như có tiếng văng vẳng bên tai Lan: “Hãy trân trọng khi còn có thể...”.

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ

Giáo viên tại Trường THCS Tiên Dược (Sóc Sơn, Hà Nội) tham gia chương trình tập huấn về kết nối thế hệ số. Ảnh: Đình Tuệ

Trang bị năng lực số cho giáo viên: Tổ chức lại năng lực nghề nghiệp

GD&TĐ - Khung năng lực số cho giáo viên không chỉ đơn thuần là một tập hợp các tiêu chuẩn kỹ thuật, mà còn đóng vai trò như “kim chỉ nam”, giúp đội ngũ nhà giáo xác định rõ những năng lực và kỹ năng thiết yếu để chủ động thích ứng với môi trường giáo dục số đang không ngừng biến đổi.

Kwon Jae Uk nhận bằng tại Lễ tốt nghiệp tháng 11/2025. Ảnh: HCMUSSH

Khi tiếng Việt chạm đến trái tim

GD&TĐ - Từ khát vọng khám phá đời sống đến hành trình trở thành giảng viên tiếng Việt tại khu Gangnam (Seoul, Hàn Quốc), câu chuyện của Kwon Jae Uk – thủ khoa tốt nghiệp Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn (Đại học Quốc gia TPHCM) với điểm số 8,86 - là minh chứng rõ nét cho nghị lực vượt qua rào cản ngôn ngữ, bền bỉ theo đuổi tri thức và góp phần lan tỏa giá trị văn hóa Việt ra thế giới.

Lê Hữu Do vừa đạp xe đi học vừa thu gom phế liệu.

Những học trò không chịu thua số phận

GD&TĐ - Dù số phận éo le, hoàn cảnh khó khăn, thậm chí không có người thân bên cạnh chăm sóc, thế nhưng, nhiều học sinh nghèo Đất Mũi vẫn nỗ lực trong hành trình chinh phục con chữ với ước mơ về một tương lai tươi sáng.

Cô Huyền Anh hướng dẫn học sinh tìm hiểu về ảnh của vật tạo bởi gương phẳng tại Trường THCS Hoàng Liệt. Ảnh: TG

Mang 'hơi thở' cuộc sống vào bài giảng

GD&TĐ - Từ những thí nghiệm gắn với đời sống đến các nền tảng số hỗ trợ tương tác, công nghệ đang giúp giáo viên THCS làm mới bài giảng theo hướng trực quan, sinh động.