Tôi xuất thân trong một gia đình nghèo, bố mẹ đều là nông dân quanh năm "bán mặt cho đất bán lưng cho trời". Chính bởi vậy mà khi tôi kết hôn với Tú – một thiếu gia giàu có thì ai cũng tấm tắc khen tôi tốt số.
Bố mẹ mừng và tự hào về tôi lắm. Bởi bấy lâu nay tôi vẫn được tiếng là xinh xắn, học hành đến nơi đến chốn. Nay lại tìm được người chồng có điều kiện, làng xóm thi nhau ngưỡng mộ, đem tôi ra làm tấm gương cho con cái họ.
Để nói về chuyện tình cảm của tôi và Tú, thú thực, tình yêu tôi dành cho anh không nhiều. Có điều, anh hơn hẳn những người đàn ông khác đang tán tỉnh tôi khi ấy về mặt vật chất. Nói thật, sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khó nên tôi thấm thía lắm, cuộc đời này không có gì nhục bằng cái nghèo. Không có tiền thì không có tiếng nói, nghèo thì ra đường người ta khinh.
Thế nên, đã từ lâu tôi nghĩ mình dứt khoát phải giàu. Mà một cô gái xuất thân tỉnh lẻ, không có gia đình hậu thuẫn như tôi, để mà tự làm giàu thì đến bao giờ? Thế nên chỉ còn con đường nhanh hơn là lấy chồng giàu. Và Tú đã ngay lập tức lọt tầm ngắm của tôi khi chúng tôi có dịp gặp nhau ở sinh nhật của một người bạn.
Chúng tôi yêu nhau đúng 3 tháng thì kết hôn, chưa kịp hiểu hết về con người cũng như gia đình của anh. Nhưng điều đó với tôi không quan trọng. Nhìn cơ ngơi nhà anh là tôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi, những thứ khác chỉ là yếu tố phụ.
Nhưng có ai ngờ, khi về làm dâu rồi mới biết. Mẹ Tú hách dịch vô cùng. Vừa cưới hôm trước hôm sau, mẹ chồng yêu cầu tôi nghỉ việc ở nhà chăm lo cho gia đình, sinh cháu cho ông bà.
Ban đầu tôi nghĩ cũng chẳng sao, như vậy càng đỡ mệt, tôi đỡ phải đi làm, đỡ áp lực. Nhưng không, mẹ chồng tôi lập tức cho chị giúp việc nghỉ, tôi thay luôn vị trí đó.
5 rưỡi sáng tôi phải dậy bóp chân, đấm lưng cho mẹ chồng. Ngày nấu ba bữa cơm mỗi bữa 4, 5 món cầu kỳ. Lau dọn nhà cửa sạch bóng loáng, lấy quần áo đi giặt rồi khô thì thu xuống gấp gọn gàng mang để vào từng phòng. Chưa kể hàng trăm thứ việc không tên khiến tôi lúc nào cũng đầu tắt mặt tối.
Nhà chồng tôi tuy giàu có là vậy nhưng cả nhà đều rất kẹt sỉ. Hàng ngày, mẹ chồng đưa cho tôi một số tiền để đi chợ, khi về bà yêu cầu tôi nói rõ những thứ này mua bao nhiêu, còn thừa bằng nào tiền thì trả lại cho mẹ. Hễ mua thứ gì đắt là bà lại kêu ca, còn phủ đầu tôi là mai sẽ ra ngoài cửa hàng bán đồ hỏi lại.
Tôi làm việc quần quật như một ô-sin không lương. Thỉnh thoảng muốn mua bán thứ gì cho bản thân đều phải ngửa tay xin chồng. Chồng tôi cũng bủn xỉn, mỗi lần chỉ cho vợ 200, 300 nghìn. Xin thêm một chút thì anh lại quay ra vặn vẹo: "Tiêu gì mà cần nhiều thế?".
Những chuyện này tôi đều giấu bố mẹ, mỗi lần ông bà hỏi tôi đều nói cuộc sống rất tốt. Tôi chỉ kể chuyện với em gái mình để giải tỏa mệt mỏi cho bản thân. Em gái thương tôi lắm, cứ động viên tôi rồi lại bảo nếu khổ quá thì bỏ đi, giải thoát cho bản thân.
Lần ấy mẹ gọi cho tôi, ngỏ lời mong tôi hỗ trợ để làm lại gian bếp vì đã xuống cấp quá rồi. Mẹ bảo cần khoảng 15 triệu. Tôi nghe số tiền mà toát mồ hôi. Nhưng thực sự trong hoàn cảnh này, tôi không thể hỗ trợ bố mẹ một số tiền như thế.
Nghe tôi nói, mẹ liền buông lời trách móc, rằng con gái mang tiếng lấy chồng giàu, làng xóm người ta bảo có khi tôi sắp xây nhà cao cửa rộng cho bố mẹ đến nơi mà suốt từ ngày cưới xong đến nay chưa biếu bố mẹ được khoản ra tấm ra món. Giờ bí quá mẹ mới hỏi tôi tiền để sửa nhà thì tôi lại từ chối.
Cũng chẳng trách mẹ tôi được. Nhìn nhà chồng tôi hoành tráng thế cơ mà, chồng tôi còn đi chiếc xe xịn bóng loáng nữa chứ, thế mà có 15 triệu cũng khó khăn.
Tôi nói khéo với chồng nhưng Tú dứt khoát chỉ cho tôi 2 triệu để biếu bố mẹ. Gửi số tiền ít ỏi cho mẹ, bà dỗi tôi bảo không cần rồi lại tiếp tục chì chiết con gái. Tôi khổ tâm lắm mà không biết phải làm sao.
Mấy hôm sau em gái tôi về, nghe mẹ kể chuyện của tôi, em bức xúc quá liền nói hết cho mẹ nghe về cuộc sống của tôi ở nhà chồng. Nó khác xa những gì bà nghĩ.
Khóc nghẹn ngào trong điện thoại, mẹ nói lời xin lỗi tôi. Bà không biết tôi đã khổ sở như vậy, cứ tưởng con gái lấy được chồng giàu, sống đời sung túc mà không nghĩ đến bố mẹ.
Bà nức nở bảo tôi: "Con ơi, nếu khổ quá thì về với mẹ". Ở đầu dây bên này tôi nước mắt lăn dài, hay là nghe lời mẹ, dừng lại khi còn chưa muộn?