Vợ chồng Thảo – Mạnh cưới nhau chưa đầy một năm. Tết vừa qua là cái Tết đầu tiên của Thảo ở nhà chồng. Vì đều là nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập chỉ ở mức trung bình khá nên cuộc sống của cặp vợ chồng son này vẫn còn nhiều khó khăn. Mỗi tháng, chi tiêu tiết kiệm, vợ chồng Thảo chỉ để ra được một chút tiền để lo cho con cái và chuyện nhà cửa sau này.
Dịp Tết vừa qua, sau khi lên danh sách những khoản cần chi tiêu như chi phí lễ Tết nội ngoại, tiền biếu bố mẹ, tiền mừng tuổitrẻ con, tiền làm cỗ tất niên cho cả đại gia đình…, Thảo bàn với chồng cố gắng giới hạn mức chi tiêu trong khoảng 20 triệu để tránh “thâm hụt” vào số tiền tích trữ cho những dự định lớn.
Dù thuộc tuýp người khá tiết kiệm nhưng Thảo vẫn luôn là cô con dâu xông xênh với bố mẹ chồng. Nghĩa là, Thảo có thể chịu thiệt không mua sắm gì cho bản thân nhưng với bố mẹ chồng, cô luôn chu đáo. Tết này, cô đã sắm cho ông bà vài bộ quần áo mới để "diện" Tết.
Không những thế, khi đã cân đối chi tiêu hợp lý, đêm 30 Tết, Thảo cẩn thận mở tủ lấy ra 4 triệu rồi chia đều vào 2 chiếc phong bao lì xì màu đỏ. Số tiền ấy cô dùng để mừng tuổi bố mẹ chồng vào sáng hôm sau, tức ngày mùng 1 Tết.
Mẹ chồng trả lại tiền mừng tuổi với lý do bất ngờ. Ảnh minh họa
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như Thảo không bị mẹ chồng gọi riêng vào phòng và dúi lại 2 chiếc phong bao lì xì ấy vào đúng ngày Rằm tháng Giêng – tận nửa tháng từ ngày cô mừng tuổi ông bà.
“Chuyện này là sao hả mẹ?”, Thảo nhìn xuống 2 chiếc phong bao lì xì rồi ngước lên nhìn mẹ chồng với ánh mắt khó hiểu.
“Bố mẹ trả lại các con số tiền này. Con cầm lại đi”, bà Minh, mẹ chồng Thảo ôn tồn nói.
Ngay khi mẹ chồng dứt lời, trong đầu Thảo hiện ra vô vàn câu hỏi: “Liệu có phải mẹ chồng chê mình mừng tuổi ít hay không?”; “Hay mình đã làm gì phật ý bà nên bà không thèm nhận lì xì nữa?”; “Đã nửa tháng trôi qua, sao giờ mẹ chồng lại đề cập đến số tiền mừng tuổi này?”.
Mất vài giây định hình, Thảo mới lắp bắp hỏi lại mẹ chồng: “Nhưng sao lại thế ạ? Con không hiểu ý mẹ lắm”.
“Vợ chồng con giữ lấy mà chi tiêu, miễn sao hợp lý là được. Hai đứa mới cưới, còn nhiều cái phải lo. Nếu không tiêu đến thì gửi tiết kiệm, khi nào có con thì mang ra dùng. Bố mẹ còn khỏe, còn lao động được nên các con không phải lo”, bà Minh đáp.
Dù mẹ chồng nói vậy nhưng Thảo vẫn chưa hết căng thẳng. Cô đưa tay dúi lại 2 chiếc lì xì vào túi áo của mẹ chồng: “Đây là tiền vợ chồng con mừng tuổi năm mới cho bố mẹ. Bố mẹ nhận đi cho bọn con vui. Mẹ trả lại thế này là dông cả năm cho vợ chồng con đấy”.
Tưởng câu nói của Thảo sẽ khiến bà Minh đổi ý, nhưng không, bà lấy 2 chiếc phong bao lì xì từ túi áo để vào tay Thảo rất dứt khoát cùng giọng nói có phân nghiêm nghị: “Mẹ nói rồi, bố mẹ có tiền. Mẹ không đưa lại cho con luôn là vì Tết nhất sợ các con lu bu lại tiêu xài hoang phí nên mẹ cầm hộ đến bây giờ. Coi như bố mẹ đã nhận số tiền này cùng tấm lòng của vợ chồng con nhưng mẹ gửi cho cháu nội của mẹ sau này nhé. Cầm đi, đừng để mẹ phải nói nhiều”.
Sau câu nói của mẹ chồng, Thảo bỗng thấy hai mắt cay cay. Quả thực, 4 triệu không phải là số tiền lớn nhưng đối với cô lúc này, nó còn quý giá hơn bất cứ thứ gì giá trị trên đời, vì qua đó cô đã thấy được tấm lòng cao cả của mẹ chồng cô lớn đến nhường nào.