Các chị ơi, cứu em với ạ. Em đang rơi vào hoàn cảnh có lẽ là có một không hai trên đời này. Oái oăm và ngang trái vô cùng.
Tuần trước, em đã đến ra mắt nhà bạn trai. Chúng em yêu nhau được nửa năm rồi, tình cảm khá tốt. Anh bảo bố mẹ anh không phản đối khi nghe con trai kể về bạn gái. Chỉ chờ em biểu hiện tốt trong buổi gặp mặt trực tiếp nữa là mọi thứ suôn sẻ.
Thế nhưng, buổi ra mắt ấy lại trở thành một kỷ niệm đau thương với em các chị ạ. Chả là em vốn có chút tài lẻ nấu nướng, tới nhà bạn trai em liền xung phong vào bếp đảm nhiệm phần cơm nước. Bố mẹ anh khá tâm lý, thoải mái để con trai đứng phụ em bếp núc.
Trên bàn ăn, được bố mẹ anh khen ngợi khả năng nấu ăn khiến em vui lắm. Vậy là nhờ tài bếp núc, em dễ dàng tạo được thiện cảm với gia đình người yêu. Em đang ngồi tưởng tượng đủ mọi viễn cảnh tươi sáng trong tương lai thì mẹ bạn trai bất ngờ có biểu hiện lạ.
Bác ấy bỗng ôm ngực khó thở, choáng váng muốn ngất, cả người nổi mề đay ngứa ngáy vô cùng. Bố bạn trai em và anh hốt hoảng chạy đến hỏi han. Em đứng bên cũng lo lắng vô cùng.
“Em nấu gì có cua à? Mẹ anh bị dị ứng nặng với cua. Nhưng anh nhớ rõ, mẹ anh có mua cua đâu nhỉ?”, anh bất ngờ quay sang hỏi em, giọng điệu chứa đựng ý trách móc rõ ràng. Bố bạn trai cũng phẫn nộ nhìn em chằm chằm.
Em ngây ra như phỗng. Hóa ra là vậy. Lúc em đến, bác gái đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu, em chỉ việc vào bếp nấu nướng.
Tối qua ở nhà em làm trước món bánh bao nhân hải sản, muốn mời cả nhà anh thưởng thức. Em làm xong cất tủ lạnh, sáng nay xách đến chỉ việc hấp lại. Anh chẳng để ý, em cũng không nói, càng chẳng lường trước việc các thành viên trong gia đình anh có ai bị dị ứng với thực phẩm nào hay không.
Xe taxi tới, 2 bố con anh tức tốc đưa bác gái vào viện, không ai nói với em câu nào. Em 1 mình ở lại nhà anh, nhìn mâm cơm chỏng chơ mà lòng nóng hơn lửa đốt.
Mối tình của em và anh cứ thế phải kết thúc ư? (Ảnh minh họa).
Khoảng 2 tiếng sau anh về, thở dài nói: “Anh đưa em về trước, có gì để nói sau đi”. Em đề nghị được đến thăm mẹ anh, anh hẹn khi khác.
Sang ngày tiếp theo, em ngỏ ý tới thăm vì nghe anh nói bác gái đã xuất viện về nhà. Nhưng anh vẫn kiếm cớ từ chối. Em gặng hỏi mãi, anh mới khai thật, bố anh đã ra "sắc lệnh cấm cửa" em.
Anh bảo, bố anh trách em vì mang thức ăn lạ đến nhưng không nói qua với ai. Mẹ anh vì cẩn thận đã tự mình đi chợ từ trước, em chỉ cần nấu nướng dựa trên những nguyên liệu có sẵn là được. Buổi đầu đến nhà đã gây ra chuyện như vậy, đó chính là dấu hiệu báo trước cho việc em không phù hợp với gia đình anh.
Em khóc không ra nước mắt. Em thực sự không cố ý khiến mẹ anh nhập viện. Lỗi lầm của em lẽ nào không thể tha thứ? Mối tình của em và anh cứ thế phải kết thúc ư? Em phải làm gì để lấy lại thiện cảm của gia đình anh?