Linh - vợ tôi từng là hoa khôi của trường đại học nơi chúng tôi theo học. Xung quanh cô ấy lúc nào cũng có rất nhiều vệ tinh theo đuổi. Tôi cũng là một trong số đó, nhưng tính tôi nhút nhát, yêu mà không dám ngỏ lời.
Thời gian trôi đi, tôi lúc nào cũng âm thầm dõi theo em, tình yêu cũng lớn lên theo năm tháng nhưng tôi vẫn không có đủ dũng khí để thổ lộ với em. Mãi cho đến một ngày, ông trời đã cho tôi cơ hội.
Hôm đó trời mưa to lắm, tôi và em cùng đi lấy xe, thấy em cứ đi đi lại lại rồi nhìn ra ngoài trời mưa tầm tã. Biết em không mang áo mưa, tôi lấy hết can đảm đến chỗ em và nói: “Linh không có áo mưa đúng không? Cầm của Tú này, nhà Tú gần”. Linh còn đang ngạc nhiên, chưa kịp để linh nói gì, tôi giúi vội vào tay em rồi quay xe đi thẳng.
Ngày hôm sau, khi tôi đang hì hụi làm nốt bài tiểu luận, bỗng thấy có người đứng trước mắt mình. Linh chìa chiếc áo mưa được gấp gọn gàng cho tôi, em nói: “Cảm ơn Tú nhé, lát rảnh không, học xong Linh mời Tú đi uống nước nhé”.
Sau lần đấy, tôi và Linh gần gũi hơn, thân mật hơn. Ngày tôi lấy hết dũng khí tỏ tình, Linh phì cười rồi nói: “Cậu không biết tớ cũng thích cậu sao?”. Nghe Linh nói vậy, tôi hạnh phúc đến phát điên, ôm em vào lòng, tôi tự hứa sẽ yêu thương em mãi.
Ra trường, chúng tôi nhanh chóng tìm được việc, đám cưới cũng được tổ chức sau đó không lâu. Vợ chống tôi ở riêng, cuộc hôn nhân hạnh phúc, đầm ấm, yên bình.
Khi vợ tôi sinh con được hơn 1 năm cũng là lúc tôi phấn đấu lên vị trí tổ trưởng. Tuy không có gì to tát nhưng cũng có vị trí trong cơ quan. Tôi có cơ hội gặp gỡ nhiều đối tác, thoải mái bộc lộ năng lực của mình.
Có thêm thu nhập, đi nhiều, gặp nhiều, tôi từ một người hiền lành bỗng thay tính đổi nết. Rồi ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào, tôi ngoại tình .
Đó là cô sinh viên thực tập ở cơ quan tôi, trẻ trung, xinh xắn. Thú thực, tôi không phải yêu đương gì, mà chỉ là say nắng nhất thời, đàn ông ai chẳng ham của lạ. Tôi chưa bao giờ có ý định kéo dài mối quan hệ đó, với tôi, gia đình vẫn là quan trọng nhất.
Thế nhưng, tôi chưa kịp chấm dứt với cô bé đó, thì vợ tôi đọc được tin nhắn trong điện thoại . Em đau khổ, khóc lóc. Tôi xin lỗi, giải thích nhưng vợ không nghe, em thẫn thờ như người mất hồn. Sau hôm đó, vợ tôi không ăn, không ngủ, cứ nằm cả ngày, chẳng nói chẳng rằng, ốm sốt li bì. Tôi hối hận lắm, sợ vợ làm sao, tôi xin nghỉ phép ở nhà với vợ, nhưng em không nói năng gì với tôi.
Ảnh minh họa |
Được 1 tuần, vợ tôi thu dọn quần áo, bế con về ngoại, mặc cho tôi cầu khẩn. Em nói, em không tin tôi nữa, nhìn thấy tôi, em lại muốn chết đi cho xong. Tôi biết mình đã làm em tổn thương sâu sắc lắm, sợ em nghĩ quẩn, tôi buộc phải để em về bố mẹ đẻ.
Sau hôm đó, tôi cứ đi làm về là lại sang nhà em ngồi lỳ. Mẹ em ghét tôi, mắng rồi đuổi tôi về vì làm con gái bà khổ. Chỉ có bố em hiểu tôi, ông nói, đàn ông sa ngã nhưng biết đường quay về thì có thể tha thứ được. Chắc giờ con gái ông quá đau khổ nên mới thế, từ từ ông sẽ khuyên bảo giúp tôi. Tôi nói, tất cả nhờ bố vậy.
Hơn 1 tháng sau, nhờ sự tác động của bố và tôi cũng chân thành chuộc lại lỗi lầm, Linh đồng ý bế con về nhà. Từ hôm đó, tôi ra sức chăm sóc em, muốn chuộc lại lỗi lầm và niềm tin nơi vợ. Nhưng Linh khác lắm, em không còn tỏ ra yêu thương gì tôi nữa, cả ngày em chẳng nói gì với tôi. Dù rất buồn, nhưng tôi biết là do Linh chưa quên được chuyện cũ nên mới vậy. Tôi tin, chỉ cần tôi kiên trì, sẽ có ngày em bỏ qua cho tôi.
Một ngày, tôi đi làm về muộn, lúc đó đã gần 9h tối. Giữa đường xe hỏng, tôi đành vứt xe trong quán sửa rồi cuốc bộ về nhà. Về đến đầu ngõ, thấy có chiếc ô tô dựng ngay ngoài. Tôi tò mò không biết của ai, bước vào gần cổng. Tôi choáng váng khi thấy Linh đang đứng cùng 1 người đàn ông khác. Dưới ánh đèn vàng vọt, tôi thấy Linh khóc, người đàn ông ấy ôm choàng lấy Linh, sau một thoáng vùng vằng chống cự, Linh ngã vào vai người ấy…
Tôi đau đớn gần như đứng không vững nữa. Tấn bi kịch vừa chứng kiến khiến tôi suy sụp hoàn toàn. Người đàn ông đó xoay người về phía tôi, là Đức – cậu bạn cùng lớp ngày xưa, Đức đã từng theo đuổi Linh suốt những năm đại học.
Nước mắt rơi mặn chát chảy xuống môi tôi. Cảm giác thất bại của một thằng đàn ông khiến tôi như muốn ngã quỵ. Tôi quay lưng thất thểu bỏ đi, là chính tôi đã đẩy cuộc hôn nhân này vào ngõ cụt.
Có lẽ Linh đã quá đau khổ vì tôi nên đã yếu lòng trước Đức. Là tôi đã giết chết tình yêu của vợ. Tôi phải làm gì bây giờ đây, tôi thực sự rất yêu em, tôi không muốn mất vợ, không muốn mất con, không muốn gia đình tôi tan nát, tôi phải làm sao bây giờ, xin hãy giúp tôi?