Hạnh phúc giản dị của thầy cô
Mỗi ngày, các thầy cô giáo luôn dành mọi nỗ lực, tâm huyết để mang lại niềm vui, tiếng cười cho học sinh khi tới trường. Từ những vùng khó khăn về cơ sở vật chất đến những nơi không còn thiếu thốn trang thiết bị, tâm huyết của thầy cô vẫn luôn có vai trò quyết định tới chất lượng giáo dục học sinh.
Thầy Chu Chu Cà, giáo viên Trường phổ thông DTBT Tiểu học Thu Lũm, Mường Tè, Lai Châu tâm sự: Tôi dạy học ở xã Thu Lũm, xã biên giới xa nhất của huyện Mường Tè. Đối với tôi, lớp học, trường học hạnh phúc là lớp học có đầy đủ cơ sở vật chất, trang thiết bị đảm bảo và an toàn cho cả thầy và trò.
Cùng với đó, việc học sinh đến trường, đến lớp đầy đủ đã là một niềm hạnh phúc. Và hạnh phúc hơn cả là học sinh chăm ngoan, học giỏi, tiếp thu, lĩnh hội kiến thức trong học tập, hăng hái trả lời khi thầy, cô hỏi…
Bên cạnh đó, trường học phải là nơi an toàn cho các hoạt động dạy và học của thầy và trò, không tồn tại cách hành xử bạo lực, không diễn ra các hành vi phi đạo đức. Xây dựng trường học hạnh phúc là xây dựng nhà trường thành ngôi nhà chung để mọi người đều cảm thấy hạnh phúc.
“Hạnh phúc đối với các giáo viên vùng cao đơn giản lắm. Đó là những lúc học sinh ê a đọc từng chữ, từng từ, rồi biết đọc, biết viết. Cũng có lúc, hạnh phúc là khi các thầy cô “cắm bản” được người dân đem tặng quả bí, quả dưa hay nắm xôi, con gà… Hạnh phúc đối với giáo viên vùng khó không phải là điều gì đó quá lớn lao. Chỉ cần nhìn thấy các em luôn tươi cười, vui vẻ, nhiệt tình là tôi phấn khởi. Và tôi luôn nỗ lực thực hiện mong muốn làm sao cho các em được đến trường, được học chữ.” – thầy Chu Chu Cà chia sẻ.
Là giáo viên của ngôi trường dạy học sinh khiếm thị diện hoà nhập, Cô Dương Thu Hằng, Tổ trưởng khối 1, Trường PTCS Nguyễn Đình Chiểu, Hai Bà Trưng, Hà Nội chi sẻ: Điều cảm thấy hạnh phúc khi dạy học sinh khiếm thị (HSKT) của GV rất đời thường và cũng tùy theo từng đối tượng HS mà GV có những cảm nhận riêng.
Là GV dạy lớp 1 nhiều năm, việc đưa HS bước qua ngưỡng cửa để đi học năm đầu đời thì ngay cả HS bình thường còn bỡ ngỡ, có HS còn khóc lóc cả tuần đầu mới quen. Nên đối với HSKT còn khó khăn hơn thế, có HS khóc dài cả tháng, có HS không phản ứng mạnh mẽ nhưng ngồi im cả ngày như vô cảm…
Do đó, chỉ đến lúc nhìn từ xa thấy HSKT nắm tay bạn đi trên sân trường hay hành lang là GV chúng tôi đã thấy hạnh phúc, nhẹ lòng và có thể mỉm cười. Với GV dạy HSKT chúng tôi, HS vui vẻ thì GV mới hạnh phúc.
Mong sự đồng hành, hợp tác của phụ huynh
Để mang lại niềm vui, hạnh phúc cho học sinh, các thầy cô giáo đều mong có sự đồng hành, hỗ trợ của phụ huynh.
Với cô Dương Thu Hằng, Tổ trưởng khối 1, Trường PTCS Nguyễn Đình Chiểu, Hai Bà Trưng, Hà Nội, gia đình HS khiếm thị đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc kết hợp dạy học, rèn luyện kĩ năng cho HSKT. Để hoàn thiện được các kĩ năng cho HSKT hoà nhập được với cộng đồng thì không chỉ có các kĩ năng sờ đọc, viết liên quan tới nhiệm vụ học mà các kĩ năng khác cũng cần được chú ý rèn luyện.
Để phát triển được tất cả các kĩ năng cho HSKT rất cần nhiều môi trường phong phú đa dạng. Do vậy gia đình là nền tảng góp phần mở rộng các môi trường hoạt động cho HSKT theo cả 2 mặt chủ quan và khách quan.
Thầy Chu Chu Cà cho rằng: Nhà trường, xã hội và gia đình là các yếu tố tác động đến sự hình thành nhân cách của trẻ. Trong đó, gia đình đóng vai trò vô cùng quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến việc hình thành phẩm chất, nhân cách gốc của học sinh.
Để xây dựng trường học hạnh phúc, cần nâng cao nhận thức của toàn thể đội ngũ thầy cô giáo, cán bộ quản lý giáo dục, học sinh, phụ huynh và toàn xã hội trong việc kiến tạo môi trường học tập, giáo dục lành mạnh, nhân văn, tiến bộ.
Để trường học hạnh phúc, để những giá trị yêu thương, an toàn, tôn trọng được thực hiện tốt thì việc kêu gọi sự chung tay giúp đỡ bằng nguồn xã hội hóa của cộng đồng, người dân, doanh nghiệp trong xây dựng, trùng tu trường học là hết sức cần thiết. Nhất là đối với những cơ sở giáo dục vùng sâu, vùng xa, vùng đồng bào dân tộc thiếu số.