Những ngày làm dâu đau buồn vì người mẹ chồng giàu có độc đoán

Tuy tôi là dân ngoại tỉnh, nhưng gia đình tôi kinh tế vững vàng, cả nhà ai cũng có công việc ổn định, đâu đến mức để mẹ chồng khinh khi coi thường như vậy.

Những ngày làm dâu đau buồn vì người mẹ chồng giàu có độc đoán

Tôi và anh quen nhau khi anh về cơ quan bố tôi liên hệ công tác. Ngày đó tôi đang là cô giáo cấp hai ở trường huyện. Anh là người thành phố, điển trai phong độ ăn nói khéo léo. Sau lần gặp gỡ đầu tiên tại nhà tôi, mỗi dịp cuối tuần anh lại vượt quãng đường mấy trăm cây số từ thành phố về thăm tôi.

Anh là con trai duy nhất, bố anh qua đời khi anh được gần 5 tuổi. Mẹ anh khi đó chưa được 30 nhưng bà đã ở vậy tần tảo nuôi anh. Là người phụ nữ có ý chí và nghị lực , từ một quán tạp hóa nhỏ một tay bà gây dựng nên một doanh nghiệp lớn. Anh học quản trị kinh doanh, ra trường bà để anh tự xin việc rồi đi làm ở các công ty học hỏi kinh nghiệm. Khi anh vững vàng bà để anh tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình. Anh là lẽ sống là niềm tự hào của bà và bà cũng muốn được quyết định chuyện hôn nhân của con trai mình.

Lần đầu anh dắt tôi về ra mắt, bà chẳng vui cười niềm nở, chỉ ừ hử cho qua chuyện. Tôi xinh đẹp dịu dàng, lại có công việc ổn định nên bà không có lí do để chê trách nhưng khi nghe anh nói muốn cưới tôi làm vợ bà đã một mực phản đối. Bà nói thẳng mà chẳng sợ mất lòng. Bà nói rằng bà cần một cô con dâu thành phố. Bà không thích những cô gái tỉnh lẻ như tôi, đặc biệt sau này tôi không thể giúp gì cho việc kinh doanh của con trai bà.

Nghe bà nói vậy thật lòng tôi rất lo lắng, dù yêu anh nhưng khi ấy tôi muốn dừng lại. Nhưng anh yêu tôi rất nhiều, anh hết lời năn nỉ động viên. Anh nhờ họ hàng thuyết phục giúp. Anh chân thành và dành cho tôi cả tấm chân tình. Chúng tôi kết hôn sau gần hai năm quen và yêu nhau.

Về sống chung, tôi và mẹ chồng liên tiếp mâu thuẫn. Tôi muốn được đi dạy sau khi kết hôn, anh xin chuyển công tác cho tôi về thành phố nhưng mẹ chồng không đồng ý điều đó. Bà yêu cầu tôi nghỉ việc ở nhà chăm sóc gia đình. Phải mất một thời gian dài hai vợ chồng mới thuyết phục được bà. Nhưng tôi phải hứa là thực hiện tốt nhiệm vụ của một người phụ nữ trong gia đình.

Thương chồng, tôi cắn răng chịu đựng, thức khuya dậy sớm để tươm tất mọi việc. Chỉ mong có thể làm vừa lòng bà và làm cho không khí gia đình không căng thẳng.

Vậy mà nào có yên, bà luôn tìm cớ chì chiết trách móc tôi những chuyện không có gì to tát. Mỗi người đều có chìa khóa riêng, nhưng mỗi lần về đến cổng bà lại nhấn chuông liên tục. Phòng của tôi ở tầng hai nên không thể nghe chuông là có mặt liền. Vậy mà lúc nào ra mở cổng bà cũng cằn nhằn: "Cô chết rồi hay sao? Cô làm cái gì mà giờ này mới xuất hiện".

Trong bữa ăn bà hết chê món này đến chê món kia. Tôi biết bà không vừa ý mình nên luôn im lặng cho qua chuyện. Nhưng điều làm tôi tủi thân nhất là mỗi lần tôi về thăm nhà, bà lại nói bóng gió xa gần kiểu như sợ tôi mang tiền về cho bố mẹ mình. Tuy tôi là dân ngoại tỉnh, nhưng gia đình tôi kinh tế vững vàng, cả nhà ai cũng có công việc ổn định, đâu đến mức để bà khinh khi coi thường như vậy.

Cuộc sống làm dâu của tôi thật buồn, lúc nào cũng thấy trống trải và lạnh lẽo. Cưới nhau đã gần 4 năm mà chúng tôi vẫn chưa có con. Thời gian đầu là do chúng tôi kế hoạch nhưng rồi sau đó để tự do mà mãi vẫn không có. Chồng tôi là con trai một, mẹ chồng muốn có cháu để nối dõi nên càng sốt ruột hơn.

Tôi đã đi khám nhiều nơi, tất cả đều khẳng định khả năng có con của tôi là rất lớn. Tôi cũng yêu cầu chồng mình cùng đi kiểm tra nhưng anh kiên quyết từ chối. Mẹ chồng tôi không chịu hiểu, bà lấy cớ chì chiết nặng nhẹ tôi hết lời. Nào là nhà bà vô phước, nào là con trai bà không nghe lời, bà đã cản rồi mà vẫn không từ bỏ. Nhiều đêm tôi khóc đến sưng cả mắt. Nỗi buồn cứ dồn lại ngày càng lớn dần.

mẹ chồng

Nỗi buồn chán và sự hụt hẫng thất vọng quá lớn. Tôi thấy mình không còn chút sức lực nào nữa để tiếp tục chịu đựng. (Ảnh minh họa)

Cách đây mấy tuần trong buổi cơm chiều bà nói ý định của bà cho hai vợ chồng tôi nghe. Bà muốn con trai bà có thêm người nữa. Vì tôi không có khả năng sinh nở nên không được quyền ý kiến. Nếu tôi có thể chịu đựng thì ở lại còn thấy không thể chấp nhận thì có thể ra đi. Tôi ngỡ ngàng tột độ, tôi không thể ngờ mẹ chồng mình có thể nói ra những điều như vậy. Tôi cố kiềm nén nhưng nước mắt cứ trào ra. Nói xong bà bỏ về phòng. Anh an ủi tôi, anh nói tôi đừng lo lắng anh sẽ không bao giờ làm theo ý bà.

Nhưng rồi sau đó mỗi chiều bà lại dắt người về nhà. Những cô gái còn khá trẻ, bà vui vẻ ngọt nhạt nói là người quen mời dùng cơm thân mật. Nhưng tôi biết bà đang muốn giới thiệu cho chồng tôi. Những lúc như vậy tôi chỉ biết lặng lẽ xin về phòng riêng mặc cho bà muốn làm gì thì làm.

Cuối tuần vừa rồi, bà nói với tôi sẽ đưa anh đi gặp gỡ con gái của một người bạn thân. Cô ấy và chồng tôi đã từng có thời gian yêu nhau. Dù chồng tôi đã có vợ nhưng hiện giờ cô ấy vẫn độc thân . Tôi cứ ngỡ chồng mình sẽ kiên quyết từ chối nào ngờ hôm đó anh ăn mặc lịch lãm để đi cùng mẹ. Nhìn hai người bước ra cổng tôi cứ ngỡ mình đã chết rồi.

Tôi phải làm gì bây giờ, niềm hi vọng duy nhất cho cuộc hôn nhân của tôi là anh giờ cũng đã không còn. Nỗi buồn chán và sự hụt hẫng thất vọng quá lớn. Tôi thấy mình không còn chút sức lực nào nữa để tiếp tục chịu đựng. Giờ tôi phải làm sao với cuộc hôn nhân của mình đây?

Theo Afamily

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ