Tôi và Hiếu mới lấy nhau được 3 tháng. Hai đứa cũng có chung cư riêng, Hiếu đang làm cho một công ty của Hàn, tôi thì quyết định làm phiên dịch tự do một thời gian trước khi đi làm chính thức.
Do hai đứa chúng tôi cùng ở nước ngoài rồi yêu nhau. Thế nên, tận khi về nước làm đám cưới, người thân, bạn bè của tôi mới có dịp gặp anh. Cô bạn thân của tôi từ thuở cấp 3 thì suốt ngày trách:
- Mày giấu ông Hiếu kỹ quá đấy. Yêu nhau cũng không nói gì với tao. Đến giờ chúng mày cưới rồi tao mới biết mặt, được lắm!
Tôi chỉ cười xòa, bảo:
- Mày thông cảm chứ anh ấy có dùng Facebook đâu, sao kết bạn được. Còn vụ có người yêu tao khoe mày rồi mà. Tao còn gửi ảnh cho mày, nhưng dạo đó mới yêu nên chưa dám chụp rõ mặt he he.
(Ảnh minh họa).
Trúc lườm tôi phát nữa nhưng rồi lại hào hứng hỏi về những kế hoạch sau hôn nhân của tôi. Nó còn căn dặn đủ điều, nhất là: "Theo chồng rồi nhưng không được bỏ cuộc chơi nghe không? Giờ mày mới về nước, thi thoảng đi cà phê cà pháo với tao nhé!".
Trúc là bạn thân cấp 3 của tôi. Hai chúng tôi thân nhau như chị em ruột thịt, cho tới khi lên đại học thì cũng ít nói chuyện dần vì ai cũng có những mối quan hệ khác.
Và cho tới khi tôi sang Hàn du học hồi giữa năm 3, thì tôi và Trúc càng ít nhắn tin, hỏi han nhau hơn. Nhưng vì hợp tính, cứ hễ gọi điện, nhắn tin là lại tuôn một mạch không dừng lại được. Có lẽ vì thế, cô ấy cũng không nhớ chuyện tôi từng khoe người yêu.
Sau đám cưới, cả hai dự định sẽ chưa có em bé ngay mà tận hưởng cuộc sống vợ chồng son đã. Còn dự định sẽ đi tuần trăng mật bên châu Âu nhưng vì sức khỏe tôi đang có vấn đề nên đành hoãn lại.
Trúc thì cũng lên Hà Nội, cô ấy đang làm nhân viên văn phòng trên đó. Sau đó, tôi thấy mình và cô bạn cũng nối lại tình xưa, nhắn tin với nhau thường xuyên hơn.
Nhất là khoản ăn uống, Trúc rất hay lôi vợ chồng tôi ra ngoài. Cũng có khi, cô ấy "đầu têu" bày trò, mua đồ sang nhà tôi để tụ tập, nấu nướng.
Chúng tôi không sống cùng bố mẹ chồng nên cũng thoải mái. Tôi cũng kệ Trúc, dẫu sao mỗi lần thế tôi thấy cũng vui.
Tôi mừng vì chồng thông cảm. (Ảnh minh họa).
Đặc biệt, Hiếu cũng khen ngợi tính cách cởi mở và thân thiện của Trúc. Anh còn bảo:
- Bạn em dễ thương ghê đó. Tính tình cũng vui vẻ nữa, mà cô ấy chưa có người yêu à?
- Nó có mà giấu kỹ đó anh. À, nhưng dạo này cũng không thấy kể, có khi nào chia tay không nhỉ?
- Em không hỏi chuyện bạn à?
- Ôi, em cũng bận lu bu nên quên mất đấy. Em ít khi chủ động hỏi chuyện, nó muốn tâm sự nó sẽ tự kể cho em thôi.
- Ừ, có thể vừa chia tay cũng nên. Vì thế nên Trúc mới hay kiếm em như thế để giải sầu.
Tôi gật gù với Hiếu, rồi ôm anh, nũng nịu:
- Vâng, chắc thế đó. Nhưng may nhất là chồng em có thể thông cảm và vẫn hùa theo cuộc vui. Em cảm ơn chồng lắm lắm.
Cho tới hôm vừa rồi, Trúc phải dọn nhà sang chỗ khác cho tiện đi làm, cô ấy loay hoay vì nhiều đồ giá trị mà giao bên chuyển nhà trọn gói thì không yên tâm. Tôi mới gợi ý cho cô bạn:
- Hay để tao nhờ anh Hiếu nhé. Mày lùi lại lịch được không, để cuối tuần bọn tao nghỉ, tới giúp được thì chuyển.
(Ảnh minh họa).
Ngẫm nghĩ một hồi, Trúc cũng gật đầu nhưng có chút ái ngại:
- Tao phiền vợ chồng mày quá!
Tuy nhiên, đến chiều thứ 5, tôi bất ngờ nhận được thông báo đi dịch tận Phú Quốc cho một khách quen. Đã từ chối, nhưng ông ấy năn nỉ tôi mãi:
- Đây là đối tác quan trọng của công ty, tôi không tin tưởng ai ngoài bạn hết. Tôi sẽ trả gấp rưỡi cho chuyến này, được chứ?
Thực tình, tôi cũng không quá coi trọng chuyện tiền bạc, nhưng vì ông Lee là khách hàng lâu của tôi, giờ tôi từ chối ông ấy thì sau này sẽ rất khó. Cuối cùng, tôi đành phải xin lỗi cô bạn, hứa sẽ để chồng tới giúp.
Mừng nhất là cả Trúc và Hiếu đều thông cảm cho tôi. Trúc còn rạng rỡ, bảo tôi:
- Thôi, mày bận cứ đi đi. Cử anh Hiếu cao to ở lại khuân vác cho tao là tao mừng lắm rồi.
Nhưng chuyến đi kết thúc sớm hơn dự kiến, đối tác ký hợp đồng nhanh chóng nên ông Lee vui mừng thưởng thêm cho tôi. Dù ông ấy kêu tôi ở lại nghỉ dưỡng, nhưng tôi cũng chẳng tâm trí đâu mà chơi nên book vé về luôn trưa thứ 7 ấy.
Vì sau khi phiên dịch xong điện thoại hết pin, nghĩ cũng chẳng có gì cần, tôi cứ kệ rồi ra sân bay, không gọi cho Hiếu và Trúc.
(Ảnh minh họa).
Từ sân bay, tôi bắt taxi về thẳng phòng mới của Trúc. Thấy đồ đạc ở dưới cũng chẳng còn gì, tôi đoán cô bạn đã dọn xong. Hí hửng, tôi phi thẳng lên tầng 3, thấy đôi giày của Hiếu và đôi cao gót của Trúc ngoài cửa. Tôi nghĩ, chắc 2 người dọn và lau nhà xong luôn rồi.
Tôi đẩy nhẹ cửa vào định tạo cho họ điều bất ngờ, may mắn cửa không khóa. Nhưng cánh cửa vừa bật ra, tôi chết điếng thấy chồng mình và cô bạn thân đang ôm lấy nhau.
Tôi rơi túi xách xuống đất, đứng chết trân nhìn cả hai người bọn họ. Cả hai bối rối, lập tức chạy lại cầu xin tôi, họ giải thích những gì tôi cũng nghe không rõ. Tôi vội lao ra ngoài, vừa đi tôi vừa khóc như mưa. Tôi không ngờ lại bị những người thân yêu nhất đâm cho nhát đau như vậy…