Mùa phượng hẹn về

GD&TĐ - Ngọn gió biển mơn man xua tan cái nóng nực của buổi chiều hè. Xa xa, cây phượng vĩ xòe những chùm hoa lửa trên con đường về Bến Thốc, Đồ Sơn, nơi sắp diễn ra hội nghị khoa học do Bộ tổ chức.

Mùa phượng hẹn về

Những cánh phượng rơi đầy lối vào cổng hội trường gợi cho Hồng bao ký ức một thuở sinh viên. Đang lan man với bao suy nghĩ, chợt sau lưng có tiếng gọi: “Hồng!”.

Giật thột mình, Hồng quay người lại. Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, da hơi sạm nắng, mắt đeo kính đen, gọng vàng nhìn Hồng trân trân. Thoảng qua phút chốc ngỡ ngàng, Hồng thốt lên: “Anh Vũ!”. Hai người đưa ánh mắt nhìn nhau giây lát, rồi lặng im sóng đôi trong dòng người lần lượt tựu về.

Đêm, trăng thượng tuần nhạt nhòa trong ánh điện lung linh trên Bến Thốc. Vũ và Hồng ngồi bên gốc phượng già đang nghiêng mình xòa mái tóc xanh. Bóng hai người đổ dài trên mặt biển. Thỉnh thoảng những con sóng xô bờ làm cho bóng hai người hòa vào nhau lung linh.

Ngọn gió hây hẩy, làm cơ thể sảng khoái sau một ngày vất vả đường trường. Những cánh phượng hồng lả tả trên bờ vai xua tan không khí im lặng. Vũ nhìn Hồng cất tiếng: “Em ổn chứ! Hiện nay em công tác ở đâu?”. Nhìn vào xa xăm, tiếng Hồng như trầm lắng: “Em ổn! Hiện tại em làm quản lý của một trường trung học cơ sở ở Tây Nguyên. Còn anh?”. “Anh hiện là giáo viên trung học cơ sở huyện nhà”.

Tiếng sóng êm ả trong đêm đang dìu dặt vỗ về bờ đá như đánh thức nỗi lòng của hai người. Bến Thốc không xô bồ, ồn ào của đô thị, nó mang âm hưởng của một miền quê thanh bình, gợi lại trong tâm trí hai người những kỷ niệm một thời xa xưa. Vũ nhìn Hồng. Tuy hơi gầy, tóc lưa thưa sợi bạc nhưng Hồng đang còn sở hữu một vẻ đẹp thuần khiết của người con gái phố thị.

*

Vai lỉnh kỉnh ba lô, tay xách túi, đôi guốc cao gót vô tình làm Hồng vấp vào hòn đá nhô lên. Chân đau nhói, mặt đang nhăn nhó. Gặp Vũ cùng đường, anh mang dùm ba lô cho Hồng. Một nụ cười cảm ơn nở trên đôi môi của cô. Vũ nhìn Hồng với ánh mắt đầy thiện cảm: “Không sao là tốt rồi!”.

Hồng khập khễnh theo Vũ rảo bước về nhập học trường sư phạm tỉnh. Vũ học khoa Văn, phòng nội trú của anh đối diện khoa Toán của Hồng. Hằng ngày ngoài giờ lên lớp hai người thỉnh thoảng gặp nhau nơi nhà ăn tập thể. Hồng nhỏ nhắn, hơi dong dỏng, miệng luôn nở cười tươi, mắt tròn xoe cũng có duyên. Ánh mắt hai người đang tìm kiếm nhau như để hò hẹn.

Buổi chiếu phim trên sân trường đã kết thúc. Mọi người lần lượt ra về. Vũ chần chừ nán lại đến gần Hồng cất tiếng “e hèm” như để tạo sự chú ý của cô. Hồng thấy Vũ, lòng cô rạo rực. Thời gian như chững lại. Bên tai Hồng thoảng nghe tiếng thầm thì: “Chúng mình đi chơi nhé”.

Một loáng sau, hai người đã kề bên nhau dưới gốc phượng già, bên hồ cá của trường. Ngồi bên Vũ, Hồng nhìn anh với ánh mắt thân thiết, như còn đó hình ảnh hôm gặp nhau trên đường đến trường. Cô lắng nghe Vũ kể chuyện về quê anh. Quê Vũ nằm bên con sông Rào Đá. Những mái nhà lá đơn sơ nép mình bên gốc cây sung nếp, đổ bóng xuống dòng sông như bức tranh thủy mặc.

Trên bến là con thuyền nhỏ, mui thuyền lợp bằng lá cọ. Đêm đêm Vũ cùng bố khua nhẹ mái chèo buông lưới, thả câu. Những đêm gió mát, trăng thanh, ngồi trên thuyền ngắm trăng. Ánh trăng soi bóng lung linh như ai đánh rơi chiếc đĩa khổng lồ trên mặt nước trong xanh. Vào mỗi mùa sim chín, khu đồi sau nhà Vũ đầy quả tím ngắt, tròn vo. Mới cắn, vị ngọt đã thấm vào từng tế bào nơi cuống họng.

Chiều về những đàn trâu đủng đỉnh, trên đê. Tiếng mỏ lốc cốc, đều đều như đang kéo hoàng hôn xuống núi. Hồng như bị mê hồn tới miền quê mà cô đang tưởng tượng ra. Một khung cảnh nên thơ. Và ước một ngày sẽ được đến nơi đây. Buổi gặp gỡ đầu tiên đã để lại cho Hồng một tình cảm luyến lưu.

Giọng nói của người con trai vùng núi thật thà, mộc mạc đang kéo Hồng gần gũi với Vũ hơn. Còn Vũ, anh thao thức không ngủ. Sự dịu dàng, thùy mị của Hồng như đang rẽ lối vào trái tim anh.

Những tối thứ Bảy, Chủ nhật bạn bè đi chơi, xem phim, đôi trai gái lại hẹn nhau bên gốc phượng thân quen. Hai người trao đổi kiến thức về những môn học chung. Tuy học toán nhưng Hồng cũng bàn luận về kiến thức văn, thơ với Vũ hết sức sôi nổi như chính cô là sinh viên khoa Văn vậy.

Hồng thích bài thơ “Hoa lúa” của Hữu Loan và cất giọng: “…Em mang nguồn ân ái/ Căng ngực trẻ hai mươi/ Và trong mắt biếc nhìn anh/ Em gái quê si tình/ Chưa bao giờ được yêu đương trọn vẹn...”.

Vũ tròn xoe mắt lắng nghe từng lời thơ như nỗi lòng người bạn gái đang tỏ tình. Tuy Hồng học toán mà hồn thơ cháy bỏng yêu thương. Cảm xúc trào dâng, Vũ ôm chầm lấy Hồng, vội vàng đặt một nụ hôn lên má: “Anh yêu em”. Hồng không phản ứng gì, cứ để vòng tay anh bên vòng eo thon thả, nhìn Vũ nhỏ nhẹ: “Đừng anh! Chúng mình còn phải học đã!”.

Vốn là một chàng trai rụt rè, vậy mà hôm nay không biết ma lực nào đã xúi giục anh thức dậy bản năng con trai. Nghe Hồng nói vậy, Vũ vội rụt tay về, ngượng nghịu nhặt hòn sỏi ném xuống hồ cá, miệng ấp úng: “Nhưng tình cảm anh dành cho em là thật”. Gió như ngừng thổi, cây phượng tỏa bóng im lìm đang chứng kiến nụ hôn đầu Vũ trao cho Hồng.

Thi tốt nghiệp xong, Hồng đưa Vũ về thăm nhà như để ra mắt chàng rể tương lai. Nhà Hồng ở thị xã Đồng Hải cách trường gần chục cây số. Căn nhà hai tầng với những giàn hoa hồng leo tuyệt đẹp, đậm hương đang nở rộ. Chậu hoa ngọc hân rực rỡ sắc màu với những chùm hoa trên đỉnh, xinh xắn trước sân nhà.

Những chồi hoa thanh anh li ti đang cựa mình trong ngọn gió mùa hạ. Vũ như ngây ngất trước vẻ đẹp của những loài hoa mà anh chưa bao giờ nhìn thấy. Vũ đảo mắt nhìn quanh. Cạnh hiên nhà, những dải hoa đo đỏ của cây lộc vừng rủ xuống như kết đèn dây trang trí nơi công viên. Phía dưới cây lộc vừng là hòn non bộ.

Dòng suối nhân tạo đang róc rách như chào đón hoàng tử xa lạ bước vào một vương quốc thần tiên. Trong nhà, bộ bàn ghế, tủ quần áo bóng lộn màu vecni làm cho Vũ choáng ngợp. Ngồi trên bộ ghế sa-lông soi cả hình người, cầm ly nước thủy tinh sáng như pha lê mà tay Vũ cứ run run.

Bố Hồng đi làm, chỉ có mẹ ở nhà. Vũ đứng dậy lễ phép cúi chào bà. Mẹ Hồng khoảng trên bốn chục tuổi, duyên dáng với bộ đầm trông còn trẻ lắm. Những nét duyên trên thân thể bà và con gái như làm một.

Sau bữa cơm, cả nhà quây quần, bố Hồng nhìn mọi người một lượt: “Các con có điều gì muốn nói thì cứ mạnh dạn trình bày”. Hồng nháy mắt ra hiệu cho Vũ. Mặt Vũ đỏ lựng như gấc, anh e dè cất tiếng ấp úng: “Dạ! D… ạ”. Nói xong Vũ vò đầu, vò tai không biết nói gì thêm.

Thấy tình thế khó xử, Hồng góp vào: “Dạ thưa bố, mẹ! Hai đứa chúng con đã tìm hiểu và yêu nhau. Giờ đã ra trường xin báo cáo với bố mẹ biết. Và cho gia đình anh Vũ qua lại kết tình thân với nhà ta ạ”. Lấy hết can đảm, Vũ cất tiếng: “Dạ! Thưa hai bác chúng cháu yêu nhau thật lòng”. Như trút được gánh nặng, Vũ thở phào như lần đầu lên bục giảng.

Mẹ Hồng nhìn Vũ, rồi nhìn chồng thăm dò: “Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Hồng nhà bác là lá ngọc cành vàng, e không hợp với cháu đâu. Kết bạn thì được chứ yêu đương là bác không đồng ý đâu. Cháu đi tìm đám khác thì hơn. Hồng nhà bác có bao nhiêu đứa con nhà qúy phái đeo đuổi nó”.

Bố Hồng lên tiếng: “Cái bà này nói gì vậy. Yêu đương là quyền của các con lựa chọn. Theo bác, cháu về nói bố mẹ xem ngày nào tốt lành về đây chơi, hai gia đình chuyện trò, tâm sự”. Vũ về rồi, mẹ kêu Hồng vào nhà. Mặt bà đăm đăm, khó chịu: “Thằng ấy là bạn trai con đó hả? Không hợp đâu con. Cái thằng quê mùa, nơi khỉ ho cò gáy. Mày lấy nó về để cạp đất à! Cả thành phố này thiếu gì con nhà quý phái, giàu có mà con đâm đầu vào đứa kiết xác mồng tơi”.

“Con với anh Vũ yêu nhau thật lòng. Anh Vũ là người tốt, học giỏi. Mà làm vợ anh ấy thì đã sao!”. “Không được. Mẹ cấm, mẹ đã dạm cho con một đám “môn đăng hộ đối” rồi. Mày mà lấy thằng Vũ thì đừng nhìn mặt mẹ. Không nghe lời là mẹ chết cho mày coi”.

Vũ thờ thẫn kém ăn, ít ngủ. Tâm trí anh chao đảo. Những lời nói của mẹ Hồng như xoáy vào can ruột anh, như con dao đang cứa vào sợi dây tơ duyên giữa anh và Hồng mà lâu nay hai người đã tạo dựng.

Thấy tâm trạng của con không được tốt, bố Vũ nhìn con thăm dò: “Bố thấy con mệt mỏi! Hay bị hỏng tốt nghiệp rồi hử? Anh mà thi rớt là không xong với bố đâu nhé. Bố mẹ nghèo khổ, nhịn ăn nhịn mặc cho anh mấy năm ăn học, bây giờ trả công cho bố mẹ như vậy là anh đừng nhìn mặt bố đấy!”.

Vũ lẳng lặng không trả lời bố. Lòng anh rối bời như tơ vò. Không biết tình yêu của anh với Hồng thật hay ảo. Hồng có yêu anh thật lòng không. Tại sao mẹ Hồng lại nói những lời làm tổn thương mình như vậy. Bao nhiêu câu hỏi cứ giày vò tâm trí anh.

Một ngày đẹp trời, nguyện theo ý con, bố mẹ Vũ đánh tiếng về nhà Hồng chơi. Nhưng khi vừa đến ngõ đã nghe tiếng ồn ào trong nhà. Hóa ra lúc sáng sớm, mẹ Hồng uống thuốc ngủ, giờ bà mê man. Người nhà đang cuống cuồng gọi xe đưa bà đi bệnh viện.

Biết mẹ Hồng làm vậy để phản đối con gái, mẹ Vũ khuyên: “Thôi con ạ! Đám này không hợp với con đâu. Về nhà mẹ tìm cho đám khác”. Vũ buồn lắm. Không ngờ mọi sự việc lại phức tạp lên như vậy. Biết làm sao đây. Mấy hôm rồi sao không thấy tin tức gì của Hồng cả?

Đang lan man với bao day dứt, Vũ nghe tiếng mẹ: “Vũ ơi! Con ra xem ai đến đây này”. Mẹ Vũ đi trước, tay xách làn, theo sau là một cô gái dắt chiếc xe đạp phượng hoàng, nước sơn bóng loáng, tiếng líp kêu tanh tách. “Hồng”. Vũ chạy đến cất tiếng gọi to.

Chiếc thuyền đưa hai người xa bến. Ánh trăng non lờ mờ cũng đủ soi rõ khuôn mặt rạng rỡ của Hồng. Mái chèo nhè nhẹ đưa đến gốc sung già bên bến sông, Vũ dừng lại buộc thuyền.

Ngồi trong khoang thuyền, Hồng tựa đầu bên vai Vũ nhỏ nhẹ: “Quê anh đẹp lắm. Sông nước hữu tình, hiền hòa như con người làng quê anh vậy. Mong một ngày không xa em sẽ là cô dâu của bến sông này. Ngày đi dạy học, đêm về cùng nhau thả lưới, du ngoạn trên sông”.

Vũ không nhìn Hồng, cất tiếng khô khan: “Em mơ mộng quá. Anh làm gì có diễm phúc ấy! Nhà anh nghèo, không xứng với em đâu. Như mẹ em nói, em còn có bao chàng trai quý phái, giàu có đang đợi… Thôi! Chúng mình chia tay đi”. “Anh nói gì vậy Vũ. Anh không tin tình yêu chúng mình sao? Em yêu anh thật lòng, không có gì có thể ngăn cản nổi. Em sẽ chứng minh điều đó”. Nói rồi Hồng ôm chặt Vũ đặt lên môi những nụ hôn nồng thắm. Vũ đón nhận những nụ hôn của Hồng với cảm xúc trào dâng.

Anh đáp lại Hồng bằng những nụ hôn ngây ngất. Cảm giác đê mê trên cơ thể hai người. Dưới ánh trăng huyền ảo thân thể nõn nà của Hồng gợi cho Vũ những xúc cảm mãnh liệt. Vũ cởi áo. Bộ ngực vạm vỡ của người con trai đang lồ lộ trước mắt Hồng.

Hồng nằm xuống nhắm mắt chờ đợi, một cảm giác hưng phấn tột độ mà lâu nay cô chưa từng có. Bỗng nhiên, Vũ mặc lại áo, kéo Hồng ngồi dậy. Không! Mình không thể… Mình làm điều này rồi sẽ làm khổ Hồng mà thôi. Cảm giác xấu hổ, buồn tủi, hụt hẫng, cô ôm Vũ khóc nức nở.

Cầm tờ quyết định lên công tác tại trường nội trú huyện, Vũ cứ nghe văng vẳng tiếng bố bên tai: “Liệu bề công tác tốt. Chuyện lấy vợ, bố sẽ tính. Bố đã uống rượu thề với người ta rồi. Con biết phong tục quê ta và biết tính bố rồi đó. Con không hợp với Hồng đâu. Tình yêu là tình yêu, hôn nhân là hôn nhân. Ngày tháng sẽ qua đi. Mọi thứ sẻ ổn”.

Hồng về dạy thành phố, nơi ngôi trường đầy đủ phương tiện. Bố Hồng đã sắp xếp cho cô. Cuối tuần, Hồng đạp xe lên thăm Vũ. Vũ thường xuyên ở lại trường để lo việc học hành, đời sống cho học sinh. Mỗi lần Hồng lên thăm Vũ, cô thường mua quà cho anh và những đồ dùng phục vụ sinh hoạt cá nhân.

Vũ ngại ngùng: “Anh tự lo được mà. Em làm vậy anh ngại lắm!”. Hồng nhìn Vũ âu yếm: “Anh chịu khó yên tâm công tác ở đây một thời gian, bố em sẽ sắp xếp đưa anh về dạy thành phố. Rồi chúng mình làm lễ cưới để được hạnh phúc bên nhau”.

Vũ lặng lẽ không phản đối, cũng không ra vẻ đồng tình. Trong lòng anh con tim yêu đang mất thăng bằng. Lấy Hồng làm vợ. Còn đó bao nhiêu sự cản trở. Còn đó lời của bố: “Anh không nghe lời, anh đừng gọi tôi là bố”. Còn đó lời mẹ Hồng: “Không nghe lời là mẹ chết cho coi”. Nhưng tình yêu của Vũ với Hồng là chân thật. Biết làm sao đây.

Cái cân “bên tình bên hiếu…” đang giày vò, giằng xé trong lòng anh. Nhìn Hồng, anh nói: “Hồng! Tình yêu của chúng mình là thật. Nhưng việc không đồng tình của mẹ em và sự ngăn cản của bố anh đang ngăn cách chúng ta. Chúng mình chia tay nhau cho tròn chữ hiếu…”. Cắt lời Vũ, Hồng nghẹn ngào: “Em mãi yêu anh. Em không thể nào xa anh được. Không có gì ngăn cản được chúng ta. Anh hứa đi”.

Một ngày đông, trời lâm thâm mưa. Hồng gò lưng đạp xe trong giá rét lên thăm Vũ. Hồng gõ cửa. Không có người đáp lại. Hồng đẩy nhẹ cửa liếp bước vào. Cô há hốc mồm, chân tay líu khíu không đứng vững, mặt tái mét khi thấy Vũ đang cùng một cô gái ở trần nằm trong chăn.

Hồng rú lên một tiếng rồi bước vội ra ngoài. Ông bảo vệ trường nghe tiếng chạy lại. Tang chứng đã rõ. Vũ bình thản ký vào tờ biên bản, như không có việc gì xảy ra. Anh cảm thấy như mình khôn khéo bày ra mẹo này để rứt bỏ mối tình của hai người một cách dễ dàng.

*

Một luồng gió ào qua. Sóng vỗ bờ ì oạp đưa hai người về với thực tại. Vũ nhìn Hồng: “Từ cái ngày chúng mình chia tay nhau đến giờ em đi đâu bặt tin?”. Hồng ngậm ngùi kể chuyện cho Vũ nghe. Em về rồi lòng buồn rười rượi. Giận anh thì ít mà hờn tủi thì nhiều. Ngày thì việc lớp, việc trường. Đêm thao thức không ngủ được, người gầy rạc, xác xơ. Ngày tháng khắc khoải trôi qua, nét xuân xanh dần chuyển sang thu ảm đạm.

Em lấy chồng theo sự sắp đặt của mẹ, rồi theo chồng vào công tác Tây Nguyên. Sốt rét, khí hậu khắc nghiệt, đời sống kham khổ, đứa bé trong bụng không kịp chào đời. Em khóc hết nước mắt, cứ thầm gọi tên anh. Nhan sắc ngày càng tồi tệ, sức khỏe xuống cấp không đáp ứng cuộc sống cho chồng. Chúng em chia tay nhẹ nhàng như chưa hề chồng vợ.

Mẹ bắt em về quê dạy học nhưng em nhất quyết không về. Vừa mặc cảm, vừa muốn làm lại từ đầu, em đi học lên đại học. Một giáo viên trong trường nhỏ hơn em một tuổi đã yêu thương em. Mặc dù gia đình anh ấy ngăn cản, nhưng chúng em vẫn đến với nhau.

Hồng nhìn Vũ: “Chồng em không đẹp trai như anh, nhưng anh ấy hơn anh là dám vượt lên để giành lấy tình yêu. Không yếu đuối, bạc nhược trốn chạy trước khó khăn như anh. Hiện tại chúng em có một cháu trai đang học cấp III”. Vũ nắm tay Hồng, bàn tay mềm mại, dịu mát như xưa nhưng Vũ cảm thấy lành lạnh: “Em tha lỗi cho anh. Anh tưởng việc làm của anh là đúng, để giải thoát cho nhau, trọn tình chữ hiếu. Anh có ngờ đâu đó là một quyết định ngu xuẩn chưa từng có”.

Rồi Vũ kể chuyện về anh: Cái việc hôm đó là do anh dàn dựng. Anh tưởng mọi chuyện êm đẹp như kế hoạch, nào ngờ gậy ông đập lưng ông. Trong cuộc thỏa hiệp không có màn lập biên bản. Vậy mà cô gái đã tráo trở chơi xỏ. Sau hôm đó, Phòng Giáo dục triệu tập anh, ông Trưởng phòng nói: “Cậu Vũ! Cậu hãy làm bản kiểm điểm về quan hệ bất chính với cô Hải và trình bày rõ sự việc”. “Báo cáo lãnh đạo, đó là một màn kịch để người yêu em bỏ em thôi”.

Ông Trưởng phòng đập bàn: “Phim với kịch cái gì, biên bản anh ký sờ sờ ra đó. Làm người ta có bầu rồi chối bỏ hả! Người nhà cô Hải đang đệ đơn kiện lên Phòng Giáo dục đây. Anh xem đi”.

Anh không xem cũng biết đơn nói gì rồi. Cô ấy tên Hải, con của một ông sếp to trên tỉnh. Từ chỗ cuộc sống sung túc, chơi bời nên không chồng có chửa. Nghẹn ức đến tận cổ, nhưng giấy trắng mực đen làm sao chối cãi được.

Ông trưởng phòng nhìn anh với ánh mắt cương quyết: “Cậu về suy nghĩ đi. Một là cưới cô Hải làm vợ, hai là làm đơn ra khỏi ngành. Tùy cậu. Đời còn trẻ nên suy nghĩ thấu đáo, đừng làm ảnh hưởng đến ngành, tổn thương cô Hải, làm khó dễ với gia đình”.

Anh lặng lẽ ra về. Đúng là không có cái dại nào như cái dại nào. Anh ân hận vô cùng. Trong lòng nỗi nhung nhớ em cứ trào dâng. Anh là thằng tồi tệ, đã làm mất em, mất đi một tình yêu trong sáng. Nhưng muộn mất rồi. Hôm sau, anh đưa đơn xin thôi việc, ông Trưởng phòng Tổ chức cán bộ trợn mắt: “Đồ ngu! Lấy con của sếp tiền đồ, tương lai sáng rạng, muốn gì có nấy. Ăn sung mặc sướng không ưng lại ưng làm thằng bần hàn. Cậu chỉ gật một cái là êm. Mà bọn tôi cũng được nhờ nữa chứ”.

Bố mẹ buồn lắm. Ông cụ bực dọc la mắng suốt ngày. Anh đi đây đó ít hôm mong sao được thanh thản tâm hồn. Rồi làm đơn đi nghĩa vụ quân sự. Hết ba năm nghĩa vụ, ra quân anh xin trở lại nghề dạy học, được Phòng Nội vụ chấp nhận cho trở lại trường xưa.

Hồng đưa mắt nhìn Vũ như thông cảm: “Vậy gia đình vợ con nay sao anh?”. “Anh độc thân. Đi bộ đội về anh bị sốt rét liên miên, chữa hết cách này, thuốc nọ mới khỏi. Rồi bệnh quai bị biến chứng đã cướp đi khả năng làm bố của anh. Mặc dầu có một cô giáo lỡ thì thương hoàn cảnh của anh, muốn làm vợ anh nhưng anh từ chối, mình không thể làm khổ họ”.

Hồng nắm chặt bàn tay Vũ, động viên: “Anh Vũ. Em thương anh nhiều lắm. Nghe chuyện anh kể, lòng em như có muối xát. Thôi chuyện đã qua rồi, hãy cho nó qua đi. Chúng mình mãi sẽ là đôi bạn tốt, hãy cùng tiếp bước trên con đường công tác”.

Vũ đặt nụ hôn vội vàng lên trán Hồng. Hồng nhìn Vũ với ánh mắt sâu thẳm, lặng buồn: “Đừng anh, chúng mình đã hai thứ tóc. Những kỷ niệm về tình yêu hãy giấu kín và cho nó ngủ yên trong lòng. Hẹn anh mùa phượng đến, chúng mình quay lại trường, tìm lại kỷ niệm xưa anh nhé”.

Vũ gật đầu chia tay, ánh mắt hai người nhìn nhau đầy lưu luyến. Tiếng đôi chim đi ăn đêm vù qua, đang bay nhanh về tổ, hòa cùng sóng biển rì rào vỗ về bờ đá.

Nhà Sáng tác VHNT Đà Nẵng, tháng 6 năm 2022

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ