Mẹ, trái tim của ngôi nhà

GD&TĐ - Chỉ có vỏn vẹn 5 ngày từ khi tôi nhận ra mẹ bị bệnh cho đến ngày mẹ mất. Mẹ từng là trung tâm của gia đình chúng tôi, là trái tim của ngôi nhà. Mẹ là người phụ nữ thông minh và vị tha nhất mà tôi từng biết.

Mẹ, trái tim của ngôi nhà

Mẹ tôi bị trầm cảm nặng và ra đi không một lời báo trước, không một lá thư, không một lời từ biệt. Đôi khi tôi nghĩ đây sẽ là giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời, nó giống như một cơn bão ngầm trong lòng.

Hiện tại tôi đã trưởng thành. Lâu rồi tôi không được nghe tiếng nói của mẹ, không cảm nhận được sự tiếp xúc của mẹ. Khi mẹ tôi còn sống và thậm chí bây giờ, nhiều người không coi trầm cảm là một căn bệnh mà coi đó là một giai đoạn buồn trong cuộc đời. Thật không dễ dàng để nói cho mọi người biết sự thật - rằng mẹ tôi đã tự tử vì trầm cảm.

Trải qua nỗi đau ấy, tôi vẫn sống sót, nhưng 9 năm qua chứa đầy những cơn sóng buồn - đôi khi dài, đôi khi ngắn, đôi khi cực đoan, đôi khi chỉ là một màu xám. Dẫu sao, tôi vẫn còn có bố và anh trai. Chúng tôi đã cố gắng mạnh mẽ khi ở bên nhau.

Bạn trai, gia đình và bạn bè hàng ngày nhắc nhở tôi rằng tôi là người may mắn, rằng cuộc sống tươi đẹp như thế nào. Tôi có thể xem lại những bức ảnh cũ để ngắm nhìn nụ cười của mẹ, đọc những cuốn sách mẹ tôi đã từng đọc để cảm nhận được tâm hồn của bà.

Khi ngập tràn niềm vui và niềm tự hào, tôi thường bắt đầu khóc, vì người tôi muốn chia sẻ niềm vui nhất đã không còn nữa. Tôi luôn cố gắng bù đắp mất mát của mình, để lấp đầy khoảng trống. Nhưng tôi biết có một số điều không thể sửa chữa, chúng cần được mang theo trong suốt hành trình cuộc sống.

Tuy nhiên, tôi thấy mình hạnh phúc. Năm ngoái, khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi đã ước mẹ có thể ở đó. Tôi nhớ mẹ mỗi ngày, nhưng vào những ngày như thế, tôi đột nhiên khó thở hơn. Buổi sáng ngày tốt nghiệp, tôi đã khóc, nhưng ngày hôm đó tràn ngập niềm vui và tôi biết mẹ sẽ rất tự hào.

Khi còn sống, mẹ đã dạy tôi tất cả những điều mà tôi cần. Tôi vô cùng biết ơn vì những năm tháng chúng tôi đã chia sẻ. Dù mẹ không còn nữa, nhưng mẹ luôn ở trong trái tim tôi.

Tôi nhớ một buổi tối, chúng tôi nhìn thấy cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp với những đám mây hồng, mẹ nói với tôi: “Con biết không, khi những đám mây có màu hồng nghĩa là các thiên thần đang nướng bánh”. Bây giờ, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những đám mây hồng, tôi nghĩ đến mẹ đang ở trên đó, trên thiên đường xinh đẹp, đang nướng chiếc bánh táo thơm ngon.

Lớn lên, tôi có nhiều trải nghiệm và cũng có nhiều sự đồng cảm hơn. Tôi không sợ thử thách, vì tôi biết rằng thử thách tiếp theo sẽ không bao giờ khó như những gì tôi đã trải qua. Tôi coi trọng cuộc sống và con người của mình hơn. Tôi đã học được rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn - bất cứ điều gì bạn đang trải qua, hãy tiếp tục. Những ngày tốt đẹp hơn sẽ đến.

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ