Vợ chồng tôi lấy nhau được gần 7 năm rồi, tuy chưa lâu nhưng thực sự cũng đã cùng nhau trải qua bao ngọt bùi sóng gió. Vì cả hai đều ở tỉnh về thủ đô để lập nghiệp và gia đình hai bên đều không khá giả gì nên chúng tôi vẫn đang thuê nhà ở.
Thực lòng tôi thấy thế cũng bình thường vì cả hai vợ chồng đều vẫn luôn cố gắng cho tương lai.
Chúng tôi đã có hai con, một trai một gái nên tuy kinh tế chưa ổn định nhưng gia đình cũng êm ấm. Cuộc sống của gia đình cứ thế bình lặng trôi qua với việc tôi đi làm hành chính và lo việc đưa đón chăm sóc hai con.
Chồng đi làm công trình lúc xa lúc gần nhưng nói chung cũng ít khi đi qua đêm bên ngoài. Thường thì cả nhà sẽ có bữa cơm tối quây quần hạnh phúc. Ngày ngày trôi qua như vậy có lẽ mọi người đều thấy tẻ nhạt nhưng với tôi như thế đã là một hạnh phúc to lớn.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu chồng tôi không đột nhiên đưa một anh bạn cùng làm tên Thắng về ở cùng.
Chẳng là chúng tôi có thuê một căn chung cư 2 phòng ngủ để ở. Bình thường thì cả nhà vẫn chỉ ngủ một phòng còn phòng kia để đồ đạc linh tinh và bỏ trống. Thế nên khi thấy anh Thắng có một mình và chưa tìm được nhà ở thì chồng tôi rủ về ở cùng luôn.
Việc đột nhiên có người đến ở cùng lại khác giới làm tôi thấy rất bất tiện và không vừa lòng. Nhưng nghĩ 2 người làm cùng nhau nên lúc nào chồng mình ở nhà thì anh ta cũng mới có mặt nên tôi cũng đỡ ngại hơn.
Ban đầu thì đúng là chồng tôi và anh ta hay đi về cùng giờ nhau nên ăn uống xong thì anh ta về phòng riêng nên cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt nhà tôi.
Rồi thỉnh thoảng chồng tôi có việc mà không về cùng thì tôi thấy anh ta cũng biết ý không về hoặc thuê nhà nghỉ bên ngoài. Tôi thấy thế cũng hợp lý vì cả tôi và anh ta đều không bị khó xử.
Sau một thời gian cũng quen dần với sự có mặt của anh ta trong gia đình thì chúng tôi sinh hoạt cũng tự nhiên hơn. Các con tôi cũng quý “chú Thắng” vì thỉnh thoảng được mua đồ chơi, bánh, sữa.
Cũng có hôm tôi bị hỏng xe không kịp đón con mà chồng đang dở thi công thì anh ta cũng rất nhiệt tình đón hai bé về và cho đi chơi. Nói chung là cả nhà tôi giờ đều thấy thoải mái với sự có mặt của Thắng.
Nhưng gần đây gần cuối năm công việc của chồng tôi nhiều hơn và ngày ra công trình đêm về anh còn phải thiết kế nên thường không ngủ ở nhà. Ban đầu Thắng cũng tránh không về nhưng chồng tôi cứ về ăn cơm xong lại bảo anh ta “cứ ở nhà mà ngủ, không phải ngại ông ạ. Ra nhà nghỉ làm gì cho tốn tiền”.
Dần thành quen, chồng tôi có ở nhà hay không anh ta vẫn về sinh hoạt như bình thường. Lúc này tôi khó chịu thực sự. Tôi thấy chồng tôi đã vô tâm thì anh ta cũng mặt dày quá đáng.
Càng ngày, chồng tôi càng ít về nhà hơn. Văn phòng công ty chỉ cách nhà tôi gần 2km nhưng chồng tôi cả ngày cũng không về, tối thì đi tiếp khách và ăn ngoài liên miên rồi đêm lại ở công ty. Tôi cảm thấy rất tức giận và sinh ra nghi ngờ sự chung thủy của chồng. Nhưng thực sự anh không có ai khác mà chỉ đi làm thôi.
Chuỗi ngày lạnh nhạt, vắng nhà liên miên của chồng cộng với sự có mặt của người đàn ông kia trong nhà làm tôi cảm thấy điên thực sự.
Tôi nhắn tin cho chồng bảo anh nói bạn ra ngoài ở đi thì anh chỉ bực mình nói tôi ích kỉ nọ kia. Tôi cứ gọi chồng về thì anh lại tức tối kêu: “Tôi làm việc cả ngày đêm không ngủ vì cái gia đình này mà cô còn cứ lèo nhèo”. Thực sự tôi không biết chồng mình đang nghĩ gì nữa.
Suốt ngày tôi cứ loanh quanh trong suy nghĩ vì sao chồng tôi tự nhiên lại như vậy. Anh bỏ bê vợ con chỉ lo cho công việc, anh để người đàn ông khác sống chung với vợ mình mà không hề quan tâm…
“Hay là anh muốn đẩy tôi và người bạn kia đến với nhau”, “Hay anh muốn đẩy tôi cho người khác để có cớ đi đến với người khác mà tôi không biết”… hàng vạn ý nghĩ điên rồ cứ hiện lên trong đầu tôi suốt thời gian đó mà không lý giải được nên vợ chồng tôi cứ vô cớ cãi nhau và căng thẳng liên tục.
Đến một ngày gần đây, khi con trai nhỏ của tôi thấy mẹ mệt mỏi nó bảo: “Mẹ ơi, mẹ đừng chết nhé!”. Tôi trêu con “mẹ chết Bo ở với ai?”. Nó trả lời hồn nhiên: “Con ở với chú Thắng”. Câu trả lời ấy làm tim tôi đau thực sự. Hóa ra đến con tôi cũng đã dần quen và nghĩ đó là người quan trọng với nó chỉ sau mẹ, không phải là bố.
Tôi cảm thấy thực sự không chịu đựng được suy nghĩ chồng đã chán và muốn đẩy mẹ con tôi cho người khác. Tôi quyết định nói với anh về chuyện ly hôn, đương nhiên là tất cả chuyện này chúng tôi chỉ chát qua tin nhắn zalo.
Anh im lặng rồi hỏi tôi: “Em có người khác rồi à?”. Tôi chua xót nhắn lại: “Em chưa có người khác nhưng em không đáng thương đến mức để anh phải sắp xếp sẵn người khác cho mình như bây giờ. Em thực sự không chịu nổi cảm giác bị anh đẩy đến với anh Thắng”.
Một hồi lâu sau, chồng tôi nhắn lại: “Sao em lại nghĩ anh muốn đẩy em đi cơ chứ? Chỉ là anh cố kiếm tiền mua nhà cho gia đình. Anh Thắng thật ra là người đồng tính, anh không có cảm xúc với phụ nữ đâu em ạ”.
Nghe chồng giải thích xong tôi mới nghĩ lại thấy đúng là anh Thắng rất chu đáo và nhiều lúc chăm 2 đứa nhà tôi khéo léo như một người phụ nữ thật. Tuy vậy, tôi vẫn không khỏi buồn bã khi cứ tiếp tục hoàn cảnh như thế này.
Liệu tôi có nên để anh Thắng tiếp tục ở nhà mình không? Chẳng lẽ chồng đưa một người đồng tính tới nhà vì muốn giám sát tôi?