Góc tối tình đầu

GD&TĐ - Biển Quy Nhơn vào buổi sáng thật đẹp. Những đợt sóng nhẹ nhàng dắt nhau trêu đùa trên bờ cát. Sóng khoác lên mình chiếc áo dệt bằng những tia nắng ban mai óng ánh đầy màu sắc rực rỡ.

Góc tối tình đầu

Không biết từ bao giờ nó có cái thú vui dạo biển vào buổi sáng. Có lẽ là từ ngày nó vào đây học. Nó không thích cái ồn ào náo nhiệt của biển vào mỗi buổi chiều. Và đặc biệt không thích những ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chăm chăm vào mình. Bởi vì thế nên nó tìm đến với biển đều đặn vào mỗi buổi sáng.

Sáng nay nó lại ra biển. Ngắm những con sóng vô tư đang đùa giỡn với cát chợt nó thấy chạnh lòng. Nó không hiểu vì sao nữa. Từ ngày vào trong này cuộc sống nó đã thay đổi. Không hiểu vì đâu cũng vẫn là nó mà ở quê mọi người lại thân thiện còn vào đây…

Sân trường im ắng chỉ còn nghe tiếng giảng bài từ các giảng đường vọng ra. Thỉnh thoáng xen lẫn cả tiếng lá khô xáo xác lăn dài trên nền gạch cũ. “Reng reng”… tiếng chuông báo kết thúc buổi học.

Nó quờ vội mấy quyển vở lao nhanh về phía trước để tránh những cái nhìn soi mói. Dường như ngày nào cũng thế nó đều vội vã tìm cách lảng tránh mọi người. Ngày ngày đến trường, nó vận những bộ đồ áo cũ kỹ đã lỗi mốt. Vì thế, trông nó càng kỳ cục và khó hiểu. Nó thoả mãn vì điều đó. Dáng vẻ nó ngày càng tệ. Da xanh như tàu lá chuối. Khuôn mặt sần sùi với đầy mụn mủ.

*

Nó ước không phải mình trong tấm gương kia. Nó biết đang mang trong mình một căn bệnh nan y. Các xét nghiệm đã chứng minh điều đó.

Trong lớp xì xào nó nhiễm H. Rồi trong khoa, trong trường cũng đồn thế. Nó buồn lắm khi bạn bè cứ dần xa lánh. Nó nhớ lại năm đầu ở ký túc xá vui đáo để, giờ nghĩ lại còn thèm cái cảm giác được nô đùa vui vẻ cùng chúng bạn vào mỗi chiều.

Nhưng rồi niềm vui chẳng tày gang. Nó mắc bệnh khi chưa tìm được một người bạn thân đích thực chứ nói gì đến người yêu. Rời ký túc là điều dĩ nhiên. Nó tìm đến một nhà trọ kín đáo. Đã đỡ hơn cái cảm giác bị người ta hắt hủi dị nghị. Đã dễ dàng hơn khi ngồi đọc một quyển sách mình thích một cách tự do mà không phải nhìn trước ngó sau.

Nhưng lại buồn hơn khi đêm buông xuống. Không tiếng nói. Không tiếng cười. Bóng đêm cứ len lách vào tâm hồn nó. Dẫu muốn nói một điều gì đó cũng đành bất lực. Không biết tâm sự cùng ai. Còn mỗi biển là người bạn duy nhất để giãi bày…

Sáng nay nó ra biển sớm hơn mọi khi. Nó thả bộ uể oải. Mắt hướng ra xa để mong được thấy mặt trời đội biển nhô lên. Nhưng điều đó là không thể, cũng giống như ước muốn được ai đó cảm thông.

Bởi đơn giản biển Quy Nhơn không bao giờ có cảnh ấy, dãy đảo ngoài xa đã che khuất mất quả cầu lửa lúc đang ngâm mình trong nước và từ từ vươn lên trời cao. Đôi mắt u buồn của nó nhìn về phía quả cầu đang rời đảo và ban phát những tia nắng ban mai lấp lánh.

Lần đầu tiên nó rời mắt khỏi những con sóng óng ánh. Đang trút bỏ những buồn chán ra biển khơi bất chợt có một bàn tay đặt nhẹ lên vai. Giật mình ngoảnh lại. Nó nhận ra ngay đó là Khanh. Nó toan chạy về phía trước như những lúc cố chạy thoát những ánh mắt xoi mói ở trường nhưng Khanh đã nắm tay nó kéo lại.

- Thảo có thể nói chuyện với anh một lúc không?

Nó ngạc nhiên khi thấy Khanh gọi tên mình. Cái tên mà từ lâu chẳng mấy ai gọi đến. Và càng ngỡ ngàng hơn đó lại là một giọng nói nhẹ nhàng, có cái gì đó rất thân thiện. Có lẽ là lần đầu tiên nó nhận được một lời đề nghị như thế. Bàn tay Khanh vẫn nắm chặt lấy tay nó. Cảm giác ấm áp của người bạn khác giới len lỏi vào da thịt. Như một phản xạ tự nhiên nó cố giật mạnh tay mình ra.

- B..u..ô ng…buông tay mình ra.

- Thảo hãy đồng ý đã.

Tay Khanh vẫn nắm chặt. Không còn cách nào khác nó phải gật đầu. Hai người tạt qua một chiếc ghế đá nơi công viên ngồi. Công viên vào buổi sáng thật yên bình. Khác xa với cảnh công viên nơi Hà thành mà nó từng chứng kiến. Nó vẫn ngồi im. Khanh nhìn nó nói:

- Anh có thể làm bạn với Thảo không?

Nó cười nhưng trông như mếu vậy:

- Thảo không muốn làm bạn với ai cả.

- Sao vậy?

- Anh không nghe mọi người bàn tán gì về Thảo ư?

- Có, thì sao?

- Anh không sợ… à?

- Có sợ.

- Thế tại sao anh còn muốn…?

- Nhưng anh không tin đó là sự thực.

- Nhưng nếu đó là sự thực thì sao? Anh sẽ bỏ chạy ngay chứ gì? Thôi anh đi đi, cảm ơn vì đã nói thực điều anh nghĩ.

- Thảo nghĩ anh là người như thế ư? Anh muốn được làm bạn với Thảo.

Nó chạy nhanh một mạch về phía nhà trọ. Nó nằm úp mặt lên gường khóc rưng rức như một đứa trẻ. Đêm đến nó miên man nhớ lại chuyện hồi sáng. Bình tĩnh nghĩ kỹ nó thấy mình cũng hơi quá. Khanh vốn học cùng khoa nhưng học trên nó một khoá.

Trái ngược với nó, Khanh là một anh chàng điển trai lại nổi tiếng hát hay. Nhiều cô gái chết mê vì điểm đó. Nó biết Khanh cũng từ cái đêm anh được nhận giải nhất tiếng hát hay của sinh viên do trường tổ chức. Ngoài ra, nó chỉ mới gặp thoáng qua Khanh một lần hôm vào viện lấy kết quả. Nó cười nhạt nhẽo: “Một trò đùa độc ác”, rồi cố nhắm nghiền mắt để ngủ…

Sáng sớm nó lại chạy nhanh ra biển. Nó ngạc nhiên vì Khanh đã đứng chờ nó từ bao giờ. Nó vờ như không thấy. Bước nhanh xuống bãi cát. Khanh chạy theo.

Họ nói những gì đó chỉ có biển mới nghe rõ. Và nó lại chạy về phía nhà trọ. Nó buồn nhưng không còn nước mắt đâu mà khóc. Có lẽ nỗi buồn và những giọt nước mắt đang khô dần trong nó. Có mỗi người bạn không thể để người khác cướp đi mất.

Nó không thể không ra biển vào mỗi sáng. “Không, phải ra biển gặp để nói rõ cho Khanh mọi chuyện”. Và sáng hôm sau nó ra biển. Nhưng khi ra đến nơi chưa nói được lời nào thì Khanh đã tiến lại đưa cho nó một bức thư và bỏ đi.

Nó định vứt bức thư xuống biển như từng trút bỏ những ưu phiền hàng ngày cho sóng cuốn đi nhưng rồi trái tim đa cảm của nó đã giữ lại… Nó lẳng lặng nhìn biển và không biết vì sao Khanh lại hiểu rõ mọi chuyện về nó đến thế.

Những đợt sóng vỗ ngày càng mạnh hơn. Ánh nắng sáng mai cũng yếu ớt dần. Nó đưa mắt về phía xa xăm nơi biển lớn, nở một nụ cười hiếm hoi. Nó và Khanh trở thành bạn…

*

Cả khoa, cả trường ngạc nhiên. Có đứa còn thấy sửng sốt và túm tụm kháo nhau về nó và Khanh. Nó mặc kệ. Còn thấy hãnh diện nữa chứ. Khanh chăm chút cho nó từng tí một. Khi tặng quyển sách hay, lúc tặng những bó hồng tươi thắm… Nó ngập tràn trong hạnh phúc.

Ngỡ như mình là cô gái lọ lem gặp được chàng hoàng tử trong chuyện cổ vậy. Nó bắt đầu chú ý tới cách ăn mặc. Những bộ đồ đắt tiền được trưng diện một cách thường xuyên.

Mái tóc rối bù cũng được nó nhuộm lại. Khuôn mặt sần sùi những mụn mủ được nó trang điểm bằng các thứ mỹ phẩm đắt tiền. Đặc biệt nó đã cười nhiều hơn. Bọn con trai trong lớp xì xào: “Không biết nó lấy tiền đâu ra nhiều thế”.

Mấy đứa con gái lại to nhỏ: “Không biết nó dùng chiêu gì mà dụ dỗ được anh Khanh đẹp trai lại hát hay nữa chứ”. Nó bỏ ngoài tai tất cả. Không chấp nhặt gì, nó còn tỏ ra cởi mở chuyện trò với mấy đứa con trai trong lớp; những giờ giải lao nó tung tăng khắp sân trường …

Những buổi dạo biển cùng Khanh cứ đều đặn diễn ra. Càng ngày giữa họ càng thân thiết hơn. Và rồi nó có cảm tình đặc biệt với Khanh. Hai người yêu nhau trong sự ngỡ ngàng của nhiều người.

Khanh thường đưa nó đến những quán bar nhà hàng sang trọng. Ngược lại với tâm hồn lãng mạn nên nó thường thích Khanh đem mình tới những nơi yên tĩnh. Và chiều theo ý nó Khanh thường chở nó tới các công viên, hát tặng nó những bản tình ca.

Giọng hát ngọt ngào truyền cảm của anh khiến lòng nó ấm lại như những lúc được ở bên biển vậy. Ở thành phố nhỏ này chỉ được vài ba công viên. Mỗi công viên “Thiếu nhi” là đẹp nhất nên hai người thường qua lại đây nhiều lần.

Nó nhớ lại hồi biết tin đậu đại học, bố thưởng cho một chuyến du lịch. Nó chọn điểm đến là mảnh đất Hà thành. Ở đó có lần đi dạo qua công viên, nó tận mắt thấy những cảnh làm tình thô lộ của các đôi trai gái.

Khi đó, nó thấy gai mắt lắm. Nó nghĩ công viên là nơi để thả hồn với những suy tư sau một ngày lao động mệt mỏi chứ đâu phải… Nên giờ nó vẫn còn ngại vào những nơi như thế. Nhưng tình yêu khiến nó thay đổi ít nhiều những suy nghĩ như trước đây.

*

Thời gian thấm thoắt đã đến năm cuối với Khanh. Có lẽ anh mong chờ tin tốt lành từ nó. Nó vui vẻ thông báo với anh về kết quả xét nghiệm. Chỉ là một khối u lành. Chẳng có căn bệnh tai ác nào cả.

Thế là nó và anh chẳng bao lâu nữa sẽ về quê sống hạnh phúc trong căn nhà bên bờ biển đầy thơ mộng. Nó mơ màng nghĩ thế. Thật lạ Khanh đón nhận tin đó một cách lạnh lùng.

Kỳ thi tốt nghiệp khép lại, Khanh bỏ nó ra đi không một lời giải thích. Mà cần gì giải thích. Như thế chẳng quá rõ rồi ư? Nó biết mình sẽ còn gắn bó với cuộc sống và căn nhà riêng mà nó từng kể với Khanh vẫn thuộc về mình.

Còn Khanh không có được cái mà anh ta đã tính toán khi quyết định đến với nó - đó là thừa kế ngôi nhà. Niềm vui cùng nỗi buồn cứ giằng xé trong lòng nó. Nó cười trong nước mắt. Rồi sẽ còn vô số những lời xì xào về nó. Nhưng có lẽ sẽ chẳng có lời xì xào nào đúng cả…

Sáng nay nó lại ra biển. Hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Nó thấy nhẹ nhõm vô cùng. Sóng biển vẫn vô tư nô đùa như một đứa trẻ. Nó thì đã già dặn hơn nhiều.

Nó bình thản thả bộ dọc theo bãi biển óng ánh nắng vàng cùng sóng reo ca. Tình đầu của ai đó thật êm đẹp, còn với nó toàn vị đắng thôi. Nó phóng tầm mắt ra tít xa, những đợt sóng như đang ùa vào lòng nó để lấy lại vị mặn của tình đầu…

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ