Đêm ma trơi

 GD&TĐ - Lão là lão nông, kiêm thợ bắt rắn đại tài xứ bán sơn địa bắc miền trung. Đối tượng của lão không chỉ là rắn mà còn là những con rắn ma, ma rắn. Lão cũng là một con ma rắn, có kẻ ác mồm ác miệng bảo thế.

Đêm ma trơi

Hôm trước mà bắt trượt con nào, hôm sau lão tới bắt bằng được con đó. Thậm chí đến tính khí của loài rắn lão còn hiểu được. Lão nói: con người sinh ra để chinh phục. Lão có một kỉ niệm thời nhỏ, lão đi vào rừng hái lá méo về nấu canh chua, đang đi bên đường một con rắn hổ chúa xuống mương uống nước. Bên đường, trưa nắng lão cũng khát.

Chỗ eo đất đó là mạch nước chảy từ trong rừng sâu ra, chim muông, rắn rết cũng tập trung về giải nhiệt. Lão đang đứng tụt quần định đái bên vệ đường, chỗ eo đất trống thì nghe p… ph… phu… phù… ở đám cỏ bên cạnh.

Theo phản xạ tự nhiên, lão hướng mắt nhìn qua. Một con hổ mang chúa đang dựng đứng, ngạo nghễ, hướng đôi má bành to bằng cả bàn tay người lớn xòe ra. Nó hơi ngả đầu ra sau như đang lấy đà mổ thẳng về phía lão. Chú bé lúc đó, là lão bây giờ trừng mắt chạy thẳng. Lão chạy vướng phải gấu quần té chúi mũi đổ nhào vào những bụi mua bên đường, lại chồm dậy chạy tiếp. Thục mạng. Khi lão bớt sợ, dừng lại để thở thì lão thấy ướt nhèm cả phía đũng quần kéo xuống tận đùi rồi bắp chân. Lão nhớ lúc đó, lão đang kéo khóa quần và chưa hề đái.

Từ đó, lão thôi sợ rắn. Lão chỉ tiếc là lúc đó lão không phù mỏ thổi lại con rắn hổ chúa mà đã bỏ chạy. Khi lão quay lại cầm theo chiếc gậy trên tay thì con rắn hổ mang chúa chỉ để lại một bãi nước đái, lão không thấy nhưng lão nghe được mùi khai của nó. Từ đó, ngửi mùi lão nhận ra mùi rắn hổ mang chúa. Lão có cái mũi cực thính. 

Lão không phải là người đàn ông độc thân duy nhất của làng. Nhưng người làng quen gọi lão là gã độc thân, có người tử tế hơn thì gọi anh, ông, chú Phận hay Phận rắn. Lão có dáng người cao thô và đôi tay xù xì. Đôi bàn tay ấy, từng phù phép cho những con rắn ngoan ngoãn chĩa đuôi ra hướng về phía lão, cho lão bắt bỏ giỏ mang về một cách ngon lành như mời gọi, như hiến thân.

Lão bắt rắn bất cứ lúc nào, tình cờ gặp rắn, lão bắt. Có người thấy rắn mà không dám bắt gọi lão đến bắt. Lão theo dấu rắn rồi bắt. Cách mà giữa trưa, lão nhìn dấu rắn bò ngoằn ngèo trên lớp mùn của đường đất mùa đại hạn, lão cũng biết đó là con rắn gì, to nhỏ thế nào, và lão có thể tóm được nó nếu may mắn. Rồi lão đi soi rắn.

Đêm, khoảng 10 giờ, lão mới cầm đèn đi soi. Chiếc đèn ác quy đời cũ, sáng rạng cả một góc vườn nếu lão soi vào. Tiếng chó sủa, tiếng lão ho hục hoặc. Lão thật ồn ào. Lão thường huýt sáo khi bắt được rắn. Rồi lão đi đào rắn.

Lão nhìn hang là đoán biết được con rắn gì đang nằm trong đó. Có bận đào được qua cái miệng hang, vào trong thấy bóng loáng, nhẵn nhụi lão cười roi rói nói giọng hồ hởi như sắp đào được vàng có cả chú ếch đây rồi. To chà bá. Rồi lão cười, tiếng cười hực hực có vẻ đắc thắng nhưng vẫn toát lên chút cục cằn.

Đêm ma trơi.

Trong câu chuyện lão kể có đêm ma trơi. Đó là một đêm rằm. Rằm tháng 7, ngày trăng tròn và sáng. Ngày cô hồn. Lão uống ngà, thường lão ngà say trong tất cả những ngày rằm. Mà cái đất bán sơn địa miền tây bắc đất Nghệ vùng quê lão ai lạ gì tập tục cúng rằm.

Rằm tháng giêng, rằm tháng 5, rằm tháng 7 rồi tháng 10. Khi lão ngà say thì lão thường làm những việc mà lão nghĩ, lão thích. Bắt rắn.

Lão thường đi thâu đêm những ngày này. Đêm rằm tháng 7, lão đến thăm vài nhà người bà con. Nhà nào cũng rượu thịt, lão khoái lắm. Đến khuya, lão tính đi vòng qua đồi ông Độc, cạnh bãi tha ma để soi rắn. Đồi đó nhiều rắn, ai cũng biết và lão cũng biết nhưng ít người dám đến đó bắt rắn, bãi tha ma vẫn có những ánh sáng khác thường vào đêm rằm, nhất là đêm rằm cô hồn và âm thanh rùng rợn mà nếu không có thì người ta cũng tưởng tượng ra như thế.

Hồn ma là cái gì đó cũng như người ta sống có phần hồn và phần xác vậy. Cứ cho là mỗi nấm mồ là một cơ thể người, và trong nấm mồ ấy có một linh hồn.

Lão đã từng vài lần bắt rắn tại đồi ông Độc gần bãi tha ma này. Nhưng là đi với vài người bạn. Đây là lần đầu lão đi soi rắn một mình, lại vào đêm rằm tháng 7. Lão đi mãi nhưng không thấy con rắn nào, dù địa hình rất đẹp. Đó là lão nói thế, lão đoán hàng rào tre rậm rạp đó là nơi loài rắn rất thích trú ngụ, chúng cảm thấy an toàn với sự rậm rạp.

Lão định lùi lại rồi lại đi tiếp. Qua một đoạn lão tóm được một con. Là rắn lưỡi. Loại rắn lành, nó nằm cuộn tròn thân như một sợi dây thừng to cuộn lại. Lão soi thấy cái bụng vàng vàng ánh lên dưới đèn của mình mà cười khảy chết với ông nhé. Vì không cố ý đi soi rắn mà chỉ tiện qua đường vào soi, chỉ hứng lên đi bắt nên lão không có túi đựng rắn.

Lão cởi quần dài ra, cột túm phía dưới ống quần thả rắn vào. Trên người lão chỉ độc lại chiếc xà lỏn, may mà nó không quá ngắn để đỉnh vạt cỏ may còn đâm được vào chân ống quần, không thì lại mắc lỗi phạm thượng trêu ngươi những linh hồn. Lão thấy vậy và nói tự níu quần xuống như cố kéo dài nó ra, che thêm cho qua đầu gối.

Đêm ma trơi đang vào sâu. Lão thấy thấp thoáng phía bãi tha ma những đốm lửa bập bùng ẩn hiện. Lão nghĩ chắc là cha con ông Độc, là người canh bãi tha ma, lão định bụng sẽ tiến lại gần, xin điếu thuốc. Lão có tật nghiện thuốc lào nhưng hay quên thuốc khi uống ngà. Lão đã quên túi thuốc có sẵn cái quẹt đá vật bất li thân của lão chỗ nhà ai đó. Nhà chú Tám, bác Tính hay dì Tình gì đó. Lão đã đến bao nhiêu nhà anh em, lão không nhớ nổi. Lão là vậy, thô cằn nhưng biết anh em họ hàng.

Càng tiến tới thì bãi đuốc sáng càng bập bùng, rồi nghe tiếng rù rì. Lão nghĩ bụng, cha con nhà này đến khổ, trực cả bãi tha ma đêm hôm thế này. Rồi lão đi tới gần đám sáng thì đám sáng lại xa lão ra một đoạn như trêu ngươi. Đi mãi lão cũng không đến gần đám sáng hơn được. Tiếng rù rì có vẻ gần mà lão dỏng tai cũng không nghe được lời nào ra lời. Nhưng mà đêm ma trơi đó lão không hét lên. Lão sợ lão phạm lỗi đánh thức những linh hồn.

Cho là ma nhát đi, nhưng mà đ. sợ. Lão độc thoại với thứ ánh sáng khéo trêu ngươi kia.

Khi lão ngà say lão còn thường làm những việc mà lão nghĩ, lão thích. Ghẹo gái. Lão còn có tài kiếm gái. Gái già làng trên xóm dưới vùng này thiếu đếch gì, lão nói, chỉ là Phận Rắn này thích gái già cỡ nào thôi, lão nói tiếp. Nhưng lão không nói ngoa. Lão không chỉ có biệt tài bắt rắn. Lão đã định sẵn trong lòng sẽ tới làng Độc thăm chị Biên. Chị ấy vốn chiều chuộng cả những gã xù xì nhất. Chỉ cần gã xù xì sộp một tí. Với vài ký rắn mùa được giá, lão nghĩ chơi gái già Biên này có gì là khó. Mọi thứ trong tầm tay, lão nghĩ bụng.

Lão quay về, mặc cho đêm ma trơi đang nhát lão. Lão nghĩ bụng, thôi hết thèm thuốc rồi, đuổi bắt đám ma trơi làm gì. Lão tính trên đường về sẽ ghé vườn gái già Biên. Chị ta ngủ muộn nhất làng vì chờ đợi cái gì đó, ai đó như đã hẹn mà như chưa gặp. Lão nghĩ sẽ soi rắn quanh nương gái già rồi vào xin nước. Nếu gái già mở cửa thì ok thôi. Lão đang toan tính với đầu óc sáng suốt hơn bất cứ lúc ngà say nào. Gã cầm túi rắn trên tay nhắc nhắc như định trọng lượng. Lão nghĩ chắc cũng đủ cho con mụ cóc cần gì chỉ cần vài đấu gạo như mấy tay chơi làng này vẫn kháo nhau.

Nhưng có lúc gã lý trí lắm. Một ả đàn bà chung cho cả làng. Đêm nay lại là đêm tình. Chắc gì không có vài thằng đực rựa như mình. Lão định lùi lại với ý định của mình là sẽ tới soi rắn tại nhà ả Biên. Nhưng mà lão có còn tiêng tiếc con rắn hôm kia bắt trượt ở đó. Là một con rắn lưỡi gần cả kí đã trừ bì. Nghĩ rồi lão đến đó theo quán tính mà thực ra lý tính đang giục giã lão. Lão chỉ tạo cho mình một lý do để lỡ tới rồi về không như hôm trước cũng không ấm ức thôi.

Đêm hôm trước, đúng hơn là đêm hôm qua thôi lão đã đến thung lũng nhỏ này. Chỉ còn vài bước chân nữa thì con rắn lão theo đã đưa lão đến tận hàng rào nhà gái già nhưng lão đã thấy bóng dáng người đàn ông cao to nhất làng vào nhà gái già rồi đóng cửa, rồi tiếng nhỏ to nói cười. Gã quay ra đi hướng ngược để soi rắn tiếp. Lão dẫm phải cái gai tre, chỗ gót chân da dày nhất cơ thể rỉ ra một giọt máu nhỏ đau nhức, lão chửi đổng cái đếch, mẹ cha chúng nó.

Rồi lão thử hỏi cái đếch là cái gì, mẹ cha chúng nó là mẹ cha ai. Lũ mèo mả gà đồng. Lão tiếp lời độc thoại của lão. Thế còn lời giục giã trong lòng lão có cùng duộc không, lão không trả lời được.

Hôm nay là rằm tháng 7, chắc trai già cái làng này say hết, mỗi mình tỉnh. Gã ngà nào cũng thường cho mình tỉnh hơn kẻ khác. Điện nhà gái già còn sáng. Lão nghe tiếng chó sủa. Ồ hay, làm cái nghề đưa đón khách lại còn nuôi chó. Chả lẽ muốn báo cho cả làng biết là nhà có khách mấy giờ, lúc nào, là ai hay sao. Rồi lão lại nghĩ, mình cũng đến đây, mỗi tuần một bận, có khi tháng hai lần, chưa đủ để chú chó thôi sủa ư? Chắc là mình nên đi dày cữ hơn.

Tiếng chó sủa làm lão cảm thấy rùng rợn cả người như làm điều xấu sợ bị bắt quả tang. Lão thụt chân lại quay lưng ra. Trở ra khỏi cổng lão đứng đái bên gốc cây xà cừ, bỗng lão nghe tiếng chân đang tới mỗi lúc một gần. Lão né mình sau thân cây xà cừ to xù che khuất cả thân hình lụ cụ của lão. Người đàn ông đó, ánh sáng đêm rằm về khuya như soi sáng mọi tội lỗi. Là gã trưởng thôn vẫn hàng ngày tuyên truyền lối sống văn hóa chứ ai.

Chó nhà gái già không những không sủa mà còn ngoắt đuôi gã trưởng thôn. Nó chạy ra đầu cổng đón gã. Ánh trăng đêm soi sáng được tâm hồn lão. Lão còn nhân cách chán. Chó nhà gái già còn sủa mình kia mà. Lão nghĩ rồi bước nhanh về. Đêm nay, ma trơi nhát mình tận hai lần sao? Lão vội vã bước trong thung lũng ma trơi như chạy trốn dù không ai truy đuổi.

Đêm đó lão ngủ rất ngon vì lão biết làng này, mấy thằng đàn ông còn được chó nhà gái già sủa như lão. Quả là một kì tích.

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ