Chị thì chân tay yếu, anh thì không nhìn được, cơ duyên khiến cặp đôi cặp nhau, đồng cảm rồi quyết định cùng nhau về chung một mái nhà. Việc gì anh cần đôi mắt, chị sẽ là đôi mắt của anh. Việc gì chị cần đôi tay, không đâu xa, anh sẽ là bàn tay vững chãi của chị.
Câu chuyện tình ngọt ngào của cô gái Nguyễn Thị Hà (21 tuổi ở xã Tiền Phong, Mê Linh, Hà Nội) và chàng trai Nguyễn Việt Thuận (29 tuổi, ngụ xã Hồng Lĩnh, Hưng Hà, Thái Bình) từ lâu đã khiến nhiều người dân thành phố Bắc Ninh biết đến và cảm động.
Hà và Thuận hạnh phúc ngày được về chung một nhà.
Thương nhau từ những ngày cùng đi bán tăm, vượt lên số phận
Sinh ra không may mắn mắc phải hội chứng khuyết tật vận động, một nửa bên phải của Hà bị cứng cơ, chân tay yếu hầu như không hoạt động được gì. Tuy nhiên, không vì khiếm khuyết ấy mà cô gái 9x mất đi nụ cười trên môi. Hà lớn lên vẫn xinh đẹp và vô cùng tươi tắn.
Về phần Thuận, số phận cũng không mỉm cười với anh khi chàng trai chào đời với khối u dị biệt. Theo thời gian, Thuận trưởng thành, khối u cũng lớn dần, chiếm gần hết gương mặt và gây mù bên mắt phải.
Cách đây hơn 2 năm, số phận đưa đẩy cho Hà và Thuận cùng đi nhận tăm ở hội người khuyết tật để bán rong ngoài chợ Bắc Ninh. Cả hai bắt đầu quen biết, cùng đi bán chung một khu vực. Những câu chuyện tâm sự qua lại dần kéo lai trái tim đồng cảm lại bên nhau.
Gương mặt có phần dị biệt của Thuận ban đầu cũng khiến Hà có đôi chút sợ nhưng dần dần, cô gái 9x mới cảm nhận ra đằng sau gương mặt ấy, là một tâm hồn đẹp, một chỗ dựa vững chãi cho cô.
“Anh ấy là người biết lo cho gia đình, biết quan tâm người khác, vui tính tốt bụng nên em thương anh ấy và muốn lập gia đình cùng” - Hà chân thành nói.
Bên nhau chẳng lãng mạn, hào nhoáng nhưng ngọt ngào, an yên
Chuyện tình yêu của đôi trẻ chẳng có hoa có quà, có những thứ lãng mạn phù phiếm như bao người nhưng lại cứ êm ấm trôi qua mỗi ngày.
“Anh không nhìn thấy nên không thể đi mua quà cho em như những anh chàng khác. Nhưng bù lại anh quan tâm đến em vô cùng” - Hà hạnh phúc khoe.
Trước khi yêu Hà, anh Thuận từng kết hôn và có một cô con gái nhỏ. Sau này, ly hôn, anh gà trống nuôi con. Mấy lần Hà đến nhà anh chơi, cô bé cứ quấn lấy Hà. Quen nhau hơn 2 năm, một hôm, anh nói với Hà: “Em về ở với bố con anh đi”. Hà gật đầu.
Khi Hà và Thuận quyết định tới với nhau, gia đình hai bên đều không ai đồng ý vì sợ cặp đôi sẽ khổ. “Vợ thì yếu, chồng lại không nhìn thấy gì, cả nhà sợ 2 đứa khổ nên phản đối. Nhưng sau một thời gian thuyết phục, thấy được tình cảm của hai đứa nên mọi người cũng đồng ý cho chúng em tổ chức đám cưới”.
Cưới nhau xong, cặp đôi về sống chung trong một ngôi nhà nhỏ ở Bắc Ninh. Hàng ngày, Hà cùng Thuận vẫn dắt tay nhau đi nhận tăm bán khắp các chợ trong khu vực, có hôm, cả hai đi bộ tới tận 30km.
Ngày mưa cũng như ngày nắng, dường gần đi bộ, đường xa xe buýt, lúc nào cũng có nhau. Thu nhập kiếm được mỗi tháng cũng chỉ 2-3 triệu đồng không đáng là bao nhưng cả hai không bao giờ thôi lạc quan hy vọng.
“Chồng em nhìn tuy xấu bên ngoài nhưng anh ấy thương vợ con. Lúc em mang bầu có hôm mệt không đi làm cùng chồng được nhưng anh ấy vẫn đi mặc dù không nhìn thấy nhưng anh ấy vẫn nhờ bạn dẫn đến chợ rồi ngồi bán một mình”.
Ông bố trẻ Thuận và cô con gái nhỏ mới chào đời.
Hôn nhân cổ tích của những tâm hồn lạc quan
Niềm vui đến với đôi vợ chồng khuyết tật khi thời gian Hà mang bầu đứa con đầu lòng cũng là lúc Thuận được một mạnh thường quân tốt bụng đứng ra kêu gọi mọi người ủng hộ cho anh mổ khối u trên mặt.
Trước đây, các bác sĩ chẩn đoán anh bị u xương hàm nhưng kết quả khám lại cho thấy anh bị u viêm màng não. Hà dù khuyết tật, bụng mang dạ chửa vẫn lăn xả đi đi về về giữa Hà Nội – Bắc Ninh để lo giấy tờ, thủ tục cho chồng.
Ca mổ thành công ngoài dự kiến, bóc tách hơn 70% khối lượng khối u, 30% vì quá gần não nên không can thiệp. Tuy nhiên, gương mặt Thuận đã dễ nhìn hơn rất nhiều.
Con gái chào đời khỏe mạnh bình thường, cặp đôi cùng gia đình hai bên vui mừng khôn xiết. Hà ở nhà ngoại chăm con, dù chân tay yếu nhưng bà mẹ trẻ vẫn cố gắng bế con, ru con bằng tay trái.
Thuận sau khi phẫu thuật lại quay về Bắc Ninh bán tăm hàng ngày để có tiền lo cho vợ con. Vết thương hậu phẫu vẫn chưa ổn định nhưng ông bố trẻ vẫn đều đặn 5 giờ sáng đi làm cùng bạn bè trong hội người khuyết tật, 7 giờ tối lại về. Đứa con gái lớn gửi ông bà nội chăm sóc.
“Vợ chồng ở với nhau cũng có những khi mâu thuẫn, giận dỗi. Nhưng sau thời gian im lặng để hiểu nhau, chúng em lại cùng ngồi lại để nói chuyện và hóa giải mọi điều. Đứa con chào đời là niềm hạnh phúc lớn những cũng vất vả hơn vì áp lực kinh tế.
Đi bán tăm ngày được ngày không, số tiền kiếm ra cũng không thể nào lo cho cả gia đình nhưng bây giờ kiếm việc cho người khuyết tật khó lắm nên hai vợ chồng em vẫn động viên nhau cố gắng mỗi ngày. Trời sinh voi ắt sẽ sinh cỏ” - Bà mẹ trẻ 9x lạc quan tâm sự.