Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường. Khi tôi vào cấp ba, do bất mãn với cuộc sống, công việc bố tôi lao vào rượu chè, không thiết làm ăn, nên mẹ tôi vất vả một mình lam lũ, kiếm tiền cho chị em tôi ăn học. Vì thương mẹ, mong muốn đổi đời, tôi đã cố gắng học hành để vào đại học. Sau hai năm vất vả bươn chải vừa học vừa làm ở thành phố, tôi đã quen anh, một người đàn ông xuất thân tại chính nơi tôi đang sinh sống. Nhưng rồi yêu nhau được một thời gian, khi về ra mắt nhà tôi, anh đã thay đổi ý định, nhất định đòi chia tay. Mối tình kết thúc chóng vánh.
Tôi tiếp tục ra trường và có một công việc ổn định hơn trên thành phố. Khi đó tôi đã quen anh, người đồng hương. Nhờ sự đồng cảm, chia sẻ, yêu thương nên chúng tôi đã sớm thành một đôi. Đi làm được vài tháng, anh ngỏ lời muốn cưới tôi làm vợ. Thấy gia đình anh nền nếp bố mẹ tôi ưng lắm. Chẳng mấy chốc đám cưới diễn ra. Vì cả hai cùng quê nên quyết định về quê sinh sống, lập nghiệp.
Tôi cứ đinh ninh là mình đã tìm được hạnh phúc thật sự. Nhưng ngờ đâu, đêm tân hôn với tôi là một bi kịch thực sự. Khi tôi đã trao cho anh sự trinh trắng của mình, nhưng không hiểu sao dấu hiệu của sự trinh tiết không xuất hiện. Anh điên cuồng tìm kiếm rồi trố mắt hỏi tôi đã từng quan hệ với ai trước đó. Khi tôi nói là chưa hề, anh mắng chửi tôi trong điên loạn, anh gọi tôi là "loại đàn bà mất nết, thối thây".
Anh thay đổi hoàn toàn ngày sau đó, anh không còn nhã nhặn như trước mà thường xuyên cáu gắt, đánh đập tôi. Thậm chí nhiều hôm anh còn uống rượu tới nửa đêm mới về. Anh đòi hỏi tôi quan hệ đủ các kiểu, trong lúc đó còn nói thêm rất nhiều câu như "Cô từng như thế này với đứa nào rồi", "Với thằng đó cô có thích hơn tôi không?"... Tôi đau đớn tột cùng, nước mắt tuôn chảy, thật lòng tôi chưa hề trao cái quý giá đó cho ai ngoài anh, chồng của tôi
Chán nản thất vọng bởi nhiều tháng chồng tôi hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần vợ. Tôi lao vào người đàn ông khác. Thật sự ở bên anh ấy tôi thấy hạnh phúc và được trân trọng vô cùng. Rồi mọi chuyện cũng đến tai chồng tôi. Anh ngon ngọt dỗ tôi, an ủi và khuyên tôi hãy thú nhận hết, anh ấy sẽ tha thứ. Trước thái độ của chồng, tôi đã tin anh. Tôi đã nói tất cả sự thật về chuyện tôi và người tình của mình. Nhưng rồi khi anh nghe xong anh trở mặt, quay ra nói tự tôi thú nhận ngoại tình.
Anh chở tôi về nhà bố mẹ đẻ, khi anh trình bày xong, anh còn rút điện thoại có ghi đoạn tôi đã thú nhận ngoại tình trước đó cho bố mẹ, anh em tôi nghe. Xong anh đánh tôi trước mặt mẹ, anh xỉ vả tôi, và tuyên bố trả tôi về nhà ngoại. Từ hôm đó tôi không về nhà anh ta nữa, cho dù bố mẹ chồng có đôi lần gọi điện thúc giục, ông bà cũng xuống tận nhà để xin lại dâu, nhưng mẹ tôi nhất mực từ chối.
Để bố mẹ đỡ mang tiếng, tôi chuyển lên thành phố thuê một phòng nhỏ ở riêng. Từ đó, tôi đã quyết tìm được sự thanh thản cho riêng mình. Lẽ ra tôi sẽ không phải hứng chịu bất kỳ sự đau đớn nào nữa, nhưng rồi chính sự nhẹ dạ cả tin của mình, tôi một lần nữa để anh ta lừa dối.
Hơn nửa năm sau, anh ta lại tìm đến tôi năn nỉ xin lỗi. Thậm chí anh ta còn khóc lóc xin lỗi vì đã đánh tôi, xỉ vả tôi. Anh ta cũng nói tất cả chỉ vì anh yêu thương tôi nên mới như thế. Mới đầu tôi không đồng ý, tôi một mực phản đối chuyện anh ta thường xuyên đến chơi, thậm chí đòi ngủ lại chỗ phòng tôi. Nhưng tôi đâu ngờ, thời gian trôi đi tôi mềm lòng và lại đón nhận người đàn ông đó, dù bố mẹ tôi đã cảnh báo tôi về bản chất thật của anh ta.
Tôi đã rất tin tưởng anh ta đã hối hận và sửa đổi. Nhưng rồi tôi như chết lặng trước một sự thật đau đớn, anh ta chẳng hề có ý tốt đẹp khi quay lại với tôi, anh ta muốn trả thù muốn làm khổ đời tôi. Cách đây vài tháng, anh ta đã công khai cặp với một cô gái làm văn thư cho một công ty may. Thậm chí, anh ta còn dẫn ả về phòng tôi hú hí, cố tình để tôi nhìn thấy.
Anh ta còn nói những câu đáng khinh như: “Vì cô mà đời tôi như vậy đấy, cô hả hê chưa?”, “Cô ngoại tình được chẳng nhẽ tôi lại không làm được?"... Anh ta nói rồi vòng tay ôm cô ả đang ưỡn ẹo trừng mắt nhìn tôi. Một cảm giác ân hận trào dâng, lẽ ra tôi không nên tha thứ sớm cho anh ta, lẽ ra tôi không nên gặp lại anh ta. Nhìn bộ mặt hả hê, tàn nhẫn của anh ta khi đó tôi chỉ muốn hét lên, muốn lao vào cấu xé gã đàn ông đó.
Tôi biết tôi đã sai khi phản bội chồng, nhưng tôi đã làm tất cả để chuộc lỗi với anh ta. Tôi thành tâm muốn sửa đổi và cứu vãn hạnh phúc gia đình, nhưng anh ta thì không, anh ta muốn phá nát tất cả. Thậm chí còn đáng khinh hơn cả việc đánh đập, chửi mắng tôi. Anh ta thật hèn hạ khi đã dùng mưu kế như vậy để trả thù vợ.
Tôi thực sự chán nản, thất vọng và mất lòng tin vào cuộc sống. Mong mọi người cho tôi một lời khuyên.