Tôi từng yêu sâu đậm một chàng trai suốt 6 năm trời. Khoảng thời gian đó, nhiều lần chúng tôi bàn đến chuyện kết hôn, nhưng đều gặp trở ngại. Cuối cùng, anh ta phản bội tôi trong một lần công tác ngoại tỉnh. Chúng tôi chia tay nhau từ đó.
Mãi 2 năm sau, tôi mới mở lòng ra với một người đàn ông khác. Anh ấy tên Thành, hơn tôi 5 tuổi và làm ngành xây dựng. Không đẹp trai theo kiểu công tử như người yêu cũ của tôi, nhưng Thành lại có sự từng trải và chín chắn. Anh yêu chiều, chăm sóc tôi chu đáo. Tôi muốn gì cũng được, thích gì cũng có bởi anh đã có một cơ ngơi khá vững chắc trong tay.
Tuy nhiên, anh cũng rất quyết đoán. Cái gì lợi, hại anh đều phân tích rõ ràng mỗi khi tôi có ý định đầu tư một việc gì đó. Và đương nhiên, những lời anh nói đều đúng. Vài lần tôi cãi anh, cố tình làm, cuối cùng đều bị đổ bể.
Anh còn là kiểu người đã thương thì thương hết lòng, nhưng khi đã ghét thì cả đời cũng không thèm nhìn mặt. Nhiều lần, tôi còn chọc anh vì tính khác người đó. Tôi đâu ngờ, có một ngày, tôi bị anh ghét còn hơn bãi nước bọt anh nhổ ra.
Chỉ có chiếc que thử thai được tôi giữ lại, cẩn thận lau sạch sẽ và kẹp vào cuốn sổ. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi yêu nhau được gần 1 năm thì quyết định kết hôn. Nhưng trước khi cưới gần 1 tháng thì tôi say nắng một người đàn ông là giáo viên hướng dẫn yoga mới ở lớp tôi đang học. Anh ta rất điển trai và khéo ăn nói. Không hiểu sao, tôi lại mềm lòng với những lời đường mật lúc ấy. Vì thế trong một đêm ăn tiệc của lớp yoga, tôi phản bội chồng chưa cưới của mình.
Tôi ân hận vô cùng. Đến mức, tôi tự dằn vặt bản thân và tránh gặp mặt Thành. Anh thì cứ tưởng tôi giận anh chuyện gì nên càng đến tìm tôi. Đã thế, 2 tuần sau đêm gặp định mệnh ấy, tôi phát hiện mình có thai. Tâm trạng rối bời, ngổn ngang nhưng tôi không dám nói cho ai nghe, không dám trút vào đâu vì sợ lộ bí mật. Chỉ có chiếc que thử thai được tôi giữ lại. Dù sao, đây cũng là con tôi.
Lúc đó, chỉ còn 2 tuần nữa là đến đám cưới nên tôi cũng yên tâm. Tôi nghĩ, Thành sẽ tin đó là con anh, bởi nếu có sinh, tôi chỉ sinh sớm 2 tuần thôi. Chỉ mình tôi biết điều đó. Ngày cưới, nhìn tôi rạng ngời trong tà váy trắng, chẳng ai biết tôi đang lo lắng, suy nghĩ đủ chuyện.
Đêm tân hôn, tôi mải mê tắm, rồi khoác lên người bộ váy khêu gợi nhất, xịt ít ngước hoa và tự tin bước ra khỏi phòng tắm. Nhưng rồi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết điếng. Thành đang cầm cuốn sổ đen mà tôi cất giữ điều bí mật trong đó. Thấy tôi, anh ném chiếc que thử thai vào người tôi và hét lên: “Đây là cái gì?”. Nhìn mắt anh đỏ lên như con thú bị thương, tôi sợ đến mức co rúm người.
Nhìn đống giấy tờ, tôi hiểu ra mọi chuyện. Tôi đã cố tình để cuốn sổ dưới đáy thùng giấy tờ, sách báo. Cái tội của tôi là đã ở trong phòng tắm quá lâu. Trong lúc đợi tôi, anh đã soạn giấy tờ cho vào ngăn tủ, bỏ sách báo lên kệ sách trong phòng. Và cuốn sổ lộ ra.
Tôi đứng bên ngoài, tủi nhục, xấu hổ đến mức chỉ muốn chết đi. (Ảnh minh họa)
Lúc đó, tôi đã thanh minh một cách ngốc nghếch rằng chiếc que thử thai đó là của một người bạn. Tất nhiên là không qua mắt được Thành. Anh mắng nhiếc tôi là muốn tìm cớ thì phải tìm lý do chính đáng một chút, chẳng ai giữ que thử thai của bạn. Vì thế, tôi bị khép tôi phản bội còn già mồm cãi láo và bị Thành ném va ly quần áo ra sân...
Tôi nhìn số quần áo văng tứ tung chưa kịp hết bàng hoàng thì bị chồng mới cưới kéo tay ra ngoài đường, sau đó đó anh quay lại nhà, khóa kỹ cổng. Cả nhà chồng hốt hoảng vì chẳng hiểu chuyện gì. Ai cũng bảo có gì từ từ nói chuyện và xin xỏ giúp tôi để được vào nhà. Tôi cũng khóc cạn nước cầu xin anh cho tôi vào nhà.
Nhưng anh lạnh lùng bỏ vào, tắt điện, đóng cửa. Tôi đứng bên ngoài, tủi nhục, xấu hổ đến mức chỉ muốn chết đi. Cuối cùng lững thững đi bộ về nhà mẹ đẻ.
Từ hôm đó đến nay đã gần 3 ngày. Tôi sống quay quắt trong sự mắng nhiếc của gia đình mình và sự đàm tiếu của mọi người xung quanh. Tôi hối hận quá. Giờ tôi nên làm gì đây?