Truyện ngắn Bài văn viết lại

GD&TĐ - Ngồi trầm ngâm một hồi lâu đọc bài văn viết lại của đứa con gái, nét mặt bà Ngọ biến sắc dần.

Ảnh minh họa: ITN.
Ảnh minh họa: ITN.

Lời bài hát “Ba sẽ là cánh chim, cho con bay thật xa; Mẹ sẽ là nhành hoa, cho con gài lên ngực; Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con...” đang văng vẳng vang lên từ chiếc loa phóng thanh đầu thị trấn thì bỗng chốc bị nhòe đi bởi trận mưa đầu mùa.

Mưa. Một trận mưa rào xối xả, bất ngờ ập tới. Con bé không chạy mà ôm cặp vào ngực và lầm lũi dưới làn mưa dày đặc. Vừa mới đây thôi, nó ước gì có ai đó tắt béng cái loa đi để những ca từ của bài hát đỡ làm nó thấy chơi vơi và hụt hẫng hơn. Giờ thì chẳng cần ai tắt nữa rồi. Trận mưa đầu mùa đã giúp nó.

Hình như có ai đó gọi tên mình? Tiếng mưa rào rào làm nó nghe không rõ! Con bé chợt khựng lại, nghểnh tai lên nghe.

Mà mặc kệ, đến bố mẹ còn sắp bỏ rơi mình thì làm gì còn ai quan tâm mình nữa chứ... Nó tự nhủ rồi lại tiếp tục chậm rãi từng bước dưới màn mưa. Nó muốn gột rửa tất cả những nỗi đắng cay, mỏi mệt đang giày vò trong tâm hồn non nớt của mình. Có lẽ đã lâu lắm rồi nó mới có được những phút giây nhẹ nhõm như lúc này.

- Hạnh, Hạnh ơi! Đứng lại!

Thấy tiếng gọi ngày một gần, nó ngoái đầu nhìn lại. Thôi chết rồi, thầy Bằng! Bài văn hôm nay mình nộp giấy trắng... Bất thần, nó cắm đầu chạy như thể đứa nhóc con nhát gan bị dọa “Ông ba bị chín quai, mười hai con mắt, đi bắt trẻ con”.

Rồi thầy Bằng cũng đạp xe đuổi kịp nó. Cho xe chặn đầu, thầy Bằng vừa chống chân xuống đất thì nó vứt cặp quay ngoắt người chạy về phía sau, bỏ mặc thầy chủ nhiệm của mình với cái cặp chỏng chơ trên mặt đường.

Nhặt cái cặp ướt sũng vào giỏ xe, thầy Bằng lại tức tốc đạp theo. Vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, thấy thầy chủ nhiệm đã áp sát, bất chợt nó đứng sững lại và gào thét lên: “Ứ ừ... Thầy đi về đi, em không đi học nữa đâu...”. Dường như cơn bực đang dâng lên tận cổ, thầy Bằng quát to: “Lên xe! Muốn chết sao mà dãi mưa?”.

Ảnh minh họa: ITN.

Ảnh minh họa: ITN.

Thấy con bé vẫn đứng lặng im, mặt cúi gằm xuống đất, thầy Bằng cúi xuống lấy hai bàn tay cũng ướt sũng của mình vuốt vuốt những sợi tóc dính bết ngang khuôn mặt đã tái nhợt của nó và hạ giọng: “Ướt hết rồi! Lên xe thầy đèo về kẻo cảm lạnh!”. Đôi môi thâm xịt của nó tự dưng mấp máy, mấp máy rồi nó òa khóc nức nở và ngoan ngoãn lên xe. Nước mắt nó hòa lẫn nước mưa mặn chát...

***

Sau trận mưa ấy, con bé bị cảm lạnh thật. Nó nằm bệt suốt cả tuần lễ mà chưa khỏi hẳn. Đồng hồ đã thong thả điểm bảy giờ tối mà mẹ nó vẫn chưa về. Nó vẫn nằm thiêm thiếp ở góc giường trong cái chăn mỏng. Bố nó rón rén bưng bát cháo nóng đến bên giường nó khẽ lay:

- Hạnh, Hạnh ơi, dậy ăn cháo rồi còn uống thuốc đi con!

- Ứ ừ, bố gọi mẹ về cơ!

- Ừ được rồi, ăn xong bố sẽ gọi!

- Ứ, bố gọi ngay cơ... Con nhớ mẹ!

Nhìn đôi mắt mỏi mệt với đầy sự cầu khẩn của đứa con gái bé bỏng, bố Hạnh không đành lòng, ông đặt bát cháo xuống và đi về phía bàn điện thoại.

- A lô, chị làm ơn cho gặp mẹ cháu Hạnh ạ!

- Thế ạ? Chị có số điện thoại của nhà hàng Phong Lan không cho tôi xin?

- Vâng, cảm ơn chị nhiều!

Nghe lời đàm thoại giữa bố và ai đó ở cơ quan mẹ, cái Hạnh chợt hiểu ra tất cả. Nhìn vẻ mặt đầy thất vọng và những bước đi uể oải của bố, con bé thương bố vô cùng. Bất giác, chưa lúc nào nó cảm thấy ghét mẹ nó như lúc này. Nó kéo nhanh cái khăn ướt trên trán xuống trùm kín mắt, cốt để bố nó không nhìn thấy đôi mắt đang ngấn lệ. Nó không muốn bố đã buồn lại càng buồn thêm. Chờ bố đến gần, nó thều thào:

- Bố ơi con khát nước...

- Ừ, để bố lấy.

Uống hết gần nửa cốc nước, con bé ngả đầu vào lòng bố và hỏi:

- Mẹ không thương con hả bố?

- Ờ... à... thương, thương chứ!

- Ứ phải, bố nói dối!

- Có mỗi mình con, mẹ không thương thì thương ai!

- Thương con sao mẹ không về suốt mấy ngày, lại còn đi ăn cơm hàng nữa?

- Chắc việc cơ quan bận quá con ạ...

- Ứ phải, có mà mẹ muốn bỏ bố con mình thì có. Hôm nọ cãi nhau mẹ chả bảo “Tôi chỉ thế thôi, anh không sống được thì làm đơn ly dị, tôi ký cho!” còn gì! Có phải ly dị là bỏ nhau không hả bố?

Chưa biết trả lời con bé ra sao thì tiếng chuông điện thoại réo vang. Bố Hạnh vội vã chạy lại như cố để lẩn tránh câu hỏi đầy bất ngờ ấy của con.

- A lô...

- Anh cho tôi gặp con Hạnh!

- Nó vẫn sốt, cô về nhà ngay!

- Nó sốt mà anh cũng phải gọi tôi à? Chẳng lẽ nó không phải là con anh?

- Cô im đi! Thế cô đi đâu suốt mấy ngày hôm nay? Cô đúng là một người mẹ nhẫn tâm, một người đàn bà đốn mạt...

- Cái gì? Anh bảo ai đốn mạt? Anh bảo ai nhẫn tâm! Vâng, tôi đốn mạt, tôi nhẫn tâm, thế còn anh, anh là gì trong cái nhà này, hay chỉ là một gã đàn ông suốt ngày sống bám vào cái đốn mạt và nhẫn tâm ấy?

- Trời ạ!

Sau tiếng rít ấy là tiếng đặt máy điện thoại nghe đánh “rầm”, rồi tiếng chiếc cốc thủy tinh rơi từ bàn điện thoại xuống vỡ choang. Cái Hạnh thu mình vào tấm chăn mỏng. Vẻ sợ sệt, nó ngồi nép sát vào tường. Lại thêm một lần nữa tâm hồn non nớt của nó bị tổn thương...

***

Mới bước vào Hè, nắng chưa tới mức chói chang gay gắt mà sao bà Ngọ cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Tại hội nghị phụ huynh cuối năm học bà cảm thấy sốt ruột khi kết quả học tập của tất cả học sinh trong lớp được thầy chủ nhiệm thông báo chỉ trừ riêng của cái Hạnh con bà.

Sau buổi họp ấy, mẹ Hạnh được thầy Bằng mời ở lại để làm việc tại văn phòng nhà trường. Thầy Bằng chủ động vào vấn đề.

- Thế này chị Ngọ ạ, cháu Hạnh là một học sinh giỏi của lớp, ngày mới nhận lớp tôi thấy cháu hồn nhiên, vui vẻ và tham gia nhiệt tình mọi công việc của lớp. Nhưng về sau cháu có vẻ trầm tính, ít gần gũi với bạn bè và thầy cô hơn.

Tôi đã gặp riêng và hỏi han nhưng cháu không nói, tôi lại cứ nghĩ giữa cháu và các bạn trong lớp có khúc mắc gì đó chuyện trẻ con rồi sẽ vụt qua nên tôi không tìm hiểu kỹ hơn. Đây cũng là một phần lỗi của giáo viên chủ nhiệm như tôi...

Ảnh minh họa: ITN.

Ảnh minh họa: ITN.

Thầy Bằng đưa mắt nhìn thẳng vào mắt bà Ngọ thăm dò, bà Ngọ vẫn ngồi im với vẻ kiên nhẫn. Thầy Bằng lại tiếp:

- Tôi không nghĩ hoàn cảnh gia đình của cháu lại éo le như vậy đâu. Về bài tập làm văn cháu Hạnh nộp giấy trắng mà tôi đã gọi điện thoại nói chuyện với chị đấy, theo tôi chính sự trục trặc của anh chị là nguyên nhân để cháu Hạnh không thể viết thành văn được.

Hạnh phúc gia đình đang trên đà đổ vỡ, bố mẹ cãi nhau liên miên lại đòi ly dị thì làm sao cháu có thể viết được thành bài văn “Tả cảnh sum họp của gia đình em vào một buổi tối” phải không chị? Do bị buộc phải làm lại bài văn, cho tới mãi sau này tôi mới hiểu được điều đó qua bài viết rất dài của cháu. Thú thực, tôi không ngờ sự thể lại đi xa đến mức ấy đâu chị Ngọ ạ. Đây, bài văn viết lại của cháu đây, chị xem!

Ngồi trầm ngâm một hồi lâu đọc bài văn viết lại của đứa con gái, nét mặt bà Ngọ biến sắc dần. Những hàng chữ của đứa con gái thân yêu cứ hiện ra rồi lại nhòa đi trước mắt bà, cuối cùng bà chỉ thốt lên một tiếng “Trời!”. Hai giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má.

Văn phòng nhà trường nhỏ thôi mà sao bà Ngọ cảm thấy nó rộng thế. Ngoài kia gió vi vút thổi hòa với tiếng ve mà sao bà vẫn cảm thấy không gian như vắng lặng và chùng xuống, bà cảm thấy chơi vơi hụt hẫng và cô đơn hơn bao giờ hết, lòng bà như nặng trĩu trước không gian đầy sự sống ấy. Bà đang lặng yên nghĩ ngợi thì thầy Bằng tiếp tục:

- Sang đến nửa cuối học kỳ II, lực học của cháu Hạnh sa sút thực sự chị ạ. Tôi có trao đổi với bố cháu về việc này nhưng tình hình hình như không cải thiện, vì theo bố cháu thì cháu đang thiếu vắng sự chăm sóc từ bàn tay người mẹ. Tôi nói chị đừng giận, anh chị hãy cùng nhau nghĩ lại đi. Đà này nếu còn tiếp diễn, tôi e rằng sang năm cháu không thể theo nổi đâu!

- Lại đến mức ấy kia à! Là mẹ của nó, tôi biết cháu rất có tố chất nên cũng chủ quan, ít dành thời gian quan tâm đến việc học hành của cháu. Với cả cũng tại việc cơ quan nhiều quá thầy ạ! Nhưng còn bố cháu, thế mà tôi cứ tưởng bố cháu đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha.

- Thế nên tôi mới gọi trực tiếp cho chị để mời chị đến dự cuộc họp này và có thời gian để nhìn lại vấn đề một cách toàn diện hơn!

- Vâng, bây giờ thì tôi đã hiểu và thấy rằng mình cần phải làm gì! Cảm ơn thầy chủ nhiệm rất nhiều!

***

Mưa. Lại một trận mưa rào xối xả bất ngờ ập tới. Cơn mưa như giội rửa tất cả những bụi bẩn lâu ngày trên các vòm cây kẽ lá. Chỉ có điều dưới mưa lần này không phải là cái Hạnh mà chính là mẹ của nó.

Bài văn viết lại của đứa con gái như một mũi kim xuyên thẳng vào ngực, bà Ngọ cảm thấy trong lồng ngực mình như có vật gì đang chạm vào, đau nhói. Bà cũng muốn một mình dưới mưa để gột rửa tất cả những bụi bặm của lòng mình...

Mưa to là thế nhưng không lâu. Dưới bầu trời đang quang dần, bà Ngọ phóng xe máy như bay về phía trước, nơi cuối con đường có mái ấm gia đình đầy đủ tiện nghi mà người chồng khắc khổ và đứa con gái tội nghiệp của bà đang sống. Tất cả, tất cả hiện về trong bà đều đầy ắp nỗi yêu thương...

(Bắc Giang, tháng 7 năm 1998)

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ