Ai đó bảo tháng Mười lạ lắm, mềm, mỏng mảnh, như gần mà ngỡ xa. Tháng Mười như là mùa sinh ra để người ta hoài cảm, thổn thức mơ hoang về những dư vị của ký ức xa xôi thuở nào.
Tháng Mười, hoa sữa mới bắt đầu dặt dìu, thơi thới đơm bông, loài hoa gợi nỗi nhớ khắc khoải đợi chờ. Nghe da diết những lời ca của bản tình ca ngọt ngào không bao giờ xưa cũ: “Em vẫn từng đợi anh. Như hoa từng đợi nắng. Như gió tìm rặng phi lao. Như trời cao mong mây trắng…”. Men theo lời ca ấy, tôi chầm chậm đếm từng vòng xe lăn, thả hồn mình trên con lối cũ. Đoạn đường này thường ngày vốn lặng thầm yên ả là thế, nay chợt bừng thức bởi hoa sữa. Lẫn trong vòm cây xanh lá là chíu chít chùm hoa như những cụm mây bàng bạc, trắng ngà, đan miết vào nhau theo gió reo ca. Lòng chợt ngỡ ngàng và thích thú đến vô cùng khi chạm tâm tư vào chốn không gian ướp bởi một mùi hương. Đã cuối Thu nhưng chỉ đến khi ta nồng nàn trong thứ hương thơm rất đỗi thân quen ấy, lúc ngập ngừng, khi lại rất thiết tha, ngập tràn. Lúc ấy, ta mới thực sự cảm nhận được mình đang ở trong Thu, đang đi giữa đất trời Thu dịu ngọt, hiền hòa, đang cầm tay mùa Thu gửi vào hương hoa sữa. Một loài hoa không bao giờ lỗi hẹn với mùa.
Tháng Mười, sen trong đầm thơm nốt một mùi hương. Dường như lá sen vẫn chưa chịu tàn lụi hẳn, cố xanh nốt một màu, tỏa hương phảng phất, lưa thưa. Dường như sen vẫn còn cố chắt chiu cho mình những giọt vị đằm thắm, thanh khiết cuối cùng, cố nán lại để trông ngóng bàn chân ai đó về qua, như suốt những năm tháng thanh xuân, luôn có đôi mắt đen vời vợi mỏi mòn thiết tha ngóng chờ nơi bến cũ.
Tháng Mười, sắc vàng Thu của Dã quỳ cứ hiển hiện ngời lên giữa bao la xanh biêng biếc của nền trời. Bạn đăng trên Facebook như để muốn khoe về cảnh sắc Thu ở nơi xa tít tắp. Những bông hoa như những nụ cười chào mời, vẫy gọi.
Tháng Mười, gió heo may về ấp iu dư vị ngọt ngào của hương cốm quyện lẫn thơm tho từ những cánh sen xanh. Cái màu xanh dìu dịu nõn nà của cốm đồng quê ấy chứa đựng vị thơm thanh dẻo mềm, thơm nguyên mùi nếp tươi sao mà cứ nưng nức lòng người. Mẹ cặm cụi ngồi bên hiên nhà tỉ mẩn chuốt từng hạt gạo nếp non làm quà gói chút hương vị quê, gửi ra phố.
Tháng Mười, nắng cuối chiều buông vội. Những sợi nắng mỏng mảnh, lẹ làng. Màu vàng Thu của những thảm lá rụng rơi lạo xạo dưới gót chân mềm, vương vào lòng chênh chao niềm nhớ. Mới thầm dặn lòng, hãy biết trân trọng và nâng niu những gì của hiện tại. Tin yêu để rồi hy vọng vào những điều tốt đẹp phía trước, nâng bước ta đi dặm đường dài.
Tôi đi cùng những ngày tháng Mười với mùa gặt rộn rịp, mùa đốt đồng vương theo làn khói âm ấm thơ thới bay lên. Lòng hoang hoải khi ngoảnh lại nhìn cánh đồng chiều ngai ngái mùi đất đai giờ chỉ còn chơ vơ gốc rạ. Những lấm lem ngày mùa vấn vít cùng rạ rơm, khói bếp chiều lan tỏa, quyện dâng mùi thơm dẻo của bát cơm trong hương mùa mới.
Ngày tháng Mười, nghe chòng chành niềm thương nhớ chưa bao giờ cạn vơi…