Riêng phụ nữ là nhà giáo lại có thêm những bó hoa nhân Ngày 20 tháng 11.
Thế nhưng có lần vợ tôi vốn là giáo viên bậc THPT mang về khá nhiều hoa tươi nhưng nét mặt kém vui. Hỏi mãi mới biết có mấy đứa học trò “cá biệt” luôn quậy phá mang hoa tươi cao cấp nghe nói đến cả triệu đồng một bó vào tặng cô đính kèm phong bì hơn 2 triệu đồng xem như là quà nhân Ngày Nhà giáo với nét mặt kênh kiệu. Vợ tôi phẫn nộ không nhận, mãi đến lúc các đồng nghiệp khuyên, cô ấy mới nhận về nhà một đóa hoa duy nhất (không nhận phong bì) với nỗi buồn rười rượi.
Một lần khác, cô ấy mang về một bó hoa rẻ tiền nhưng với nét mặt rất vui và hạnh phúc. Cô ấy kể với tôi: Đây là hoa của một đứa học trò cũ đã nghỉ học vì nghèo khó làm nghề bán vé số, nhân Ngày Nhà giáo, em quay về trường cũ tặng cô mấy đóa hoa rẻ tiền nhưng đầy ắp lòng tôn trọng, tri ân. Cả hai cô trò cùng khóc.
Tặng hoa là một nghĩa cử cao đẹp, đang nhân rộng trong cộng đồng nhưng tặng hoa gì, tặng như thế nào để mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc nhất mới là chuyện đáng bàn. Đừng tặng những bó hoa đắt giá nhưng vô hồn bởi trong mỗi đóa hoa luôn ẩn chứa những điều sâu kín mà không phải ai cũng hiểu hết.