Tôi phải mất vài giây để định thần, đó là Vũ – một chàng trai mà tôi cực kỳ ngưỡng mộ. Động thái bất ngờ của cậu khiến tâm trí tôi rối loạn, toàn thân run rẩy. Tôi không biết làm thế nào để có thể tỉnh táo trở lại. Tôi sợ rằng, khi mở tin nhắn, tôi sẽ chết vì sung sướng.
15 phút trôi qua, tôi áp một tay lên ngực, tay còn lại rón rén chạm vào màn hình điện thoại. Trước khi đọc tin nhắn, tôi mò vào phần Notification để chấp nhận lời mời kết bạn của Vũ, sau đó tôi chạm tiếp vào hộp thoại Messenger, nín thở để đọc từng chữ cậu gửi cho mình: “Chào chị Phương, em xin lỗi vì đường đột nhắn chị thế này. Nhưng em muốn cảm ơn chị vì đã luôn ủng hộ em”.
Đọc tin nhắn của Vũ xong, tôi tỉnh táo lạ thường, tự thấy bản thân quá nực cười vì những phản ứng trước đó. “Cậu ấy cũng chỉ là một người bình thường thôi mà. Mày bị sao vậy Phương?”, tôi nạt bản thân vào câu để lấy lại thần thái “cool ngầu” trước khi phản hồi tin nhắn của Vũ. Tôi bắt đầu bằng thái độ khá xã giao: “Chào Vũ, chị có giúp gì được em đâu...”.
Sau này tôi mới biết, Vũ xin nick Facebook của tôi qua chị Châu, đó là người bạn chung duy nhất của tôi và cậu. Tôi chơi với chị Châu đã lâu, nhưng chị chưa một lần nhắc đến Vũ. Chỉ đến khi tôi tình cờ kể với chị rằng tôi đã viết confession vài nghìn chữ trên một trang cộng đồng để bày tỏ sự yêu mến mình dành cho những bức vẽ của Vũ, chị mới khẽ khọt kể rằng Vũ chính là một đứa em thân thiết của chị.
Trước đó, những gì tôi biết về Vũ khá ít ỏi. Kém tôi 5 tuổi, nhưng Vũ thành công từ rất sớm. Khi mới 15 tuổi, cậu nổi tiếng khắp mạng xã hội nhờ biệt tài bịt mắt vẽ tranh. Tôi ngưỡng mộ cậu từ khi đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm gặp cậu, dù chỉ là để bày tỏ sự ngưỡng mộ dành cho cậu.
Tôi từng trách chị Châu: “Tại sao chị lại kể với Vũ về em? Chị làm em ngại quá, em có giúp gì được cậu ấy đâu?”. Chị Châu thở hắt ra một tiếng rồi bắt đầu tỉ tê: “Chị xin lỗi em vì điều đó, nhưng chị không còn lựa chọn nào khác. Em biết không, thằng bé này tội lắm. Nó quá nhạy cảm với mọi thứ diễn ra xung quanh. Một chút xáo trộn hay biến động nhỏ cũng có thể khiến thằng bé đánh rơi cảm xúc, mất hết niềm tin và thu mình lại.
Chị sợ thằng bé mất hết lòng tin ở bản thân và từ bỏ đam mê. Từ bé, Vũ đã quen với cách sống dựa trên sự động viên và khích lệ. Vì vậy, khi mất đi điều đó, nó sốc lắm và không dám đối diện với sự thật. Thằng bé đang ở giai đoạn quá độ, mọi thứ đối với nó thật khó khăn, công chúng dường như không chấp nhận sự thay đổi của nó, họ lạnh nhạt với các tác phẩm của nó. Đúng thời điểm ấy, bài confession của em xuất hiện. Với người khác, điều đó có thể là bình thường, nhưng với một kẻ đang dò dẫm tìm đường trong bóng tối như Vũ, lời khích lệ của em giống như một ngọn đèn vậy...”.
Nghe chị kể, tôi hết sức ngạc nhiên về tình yêu thương và sự bao bọc chị dành cho Vũ. Tôi buột miệng hỏi: “Không phải chị em ruột mà sao chị thương Vũ như vậy?”. Dường như, thở dài trước khi nói là một thói quen mặc định của chị: “Haiz, thật lòng, chị thấy nó giống chị thời trẻ. Ngày xưa chị hay tủi thân lắm. Lúc nào cũng cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ lại. Có lẽ vì thế mà chị thương Vũ. Nó như con trai của chị vậy”.
Từ khi quen Vũ, tôi luôn giữ ý và không nói chuyện nhiều với cậu. Vũ cũng rất hạn chế nhắn tin cho tôi. Nhưng tôi luôn là người chủ động mỗi khi linh cảm được rằng cậu đang bất ổn. Tôi thường bắt đầu bằng những câu nhắn quen thuộc: “Vũ à, dạo này em thế nào?”.
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ khác về Vũ và không tiết lộ với bất cứ người bạn nào về việc tôi quen cậu. Nhưng trái tim tôi thì không biết nói dối, dù mỗi ngày, tôi nhắc nhở bản thân cả trăm lần, rằng tôi với cậu là điều không thể! Có giai đoạn Vũ ít nói chuyện với tôi. Điều đó khiến tôi hụt hẫng, tổn thương vô cùng. Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác ngoài... im lặng.
Chúng tôi im lặng lâu đến mức tôi có cảm giác mình không còn nhu cầu nói chuyện trở lại với Vũ nữa. Tôi và cậu không phải bạn bè, không phải chị em, càng không phải là mối quan hệ nam nữ phổ biến. Vì vậy, im lặng để quên nhau là lựa chọn tốt nhất. Ai rồi cũng phải trưởng thành và thay đổi. Những lời động viên của tôi có lẽ không còn quá quan trọng với cậu nữa. Như vậy cũng tốt.
Đúng thời điểm tôi quyết định buông mối quan hệ không tên thì nhận được cuộc gọi của chị Châu: “Em à, sao dạo này em im lặng với chị thế? Vũ hỏi thăm em nhiều lắm. Nó cứ băn khoăn không biết nó đã làm gì sai để em không buồn nói chuyện với nó nữa. Chị bảo: “Phương im lặng với cả chị mà”. Thế nhưng nó không nghe, cứ khẳng định chắc chắn em đang giận nó chuyện gì. Em nhắn tin cho Vũ đi, hỏi thăm nó vài câu giúp chị...”.
***
Nếu phải kể ra một kỷ niệm buồn hoặc một lần giận dỗi đáng nhớ nhất trước khi kết hôn thì tôi chỉ có thể nghĩ ra câu chuyện đó. Trong đám cưới, chị Châu đã bóc mẽ tôi và Vũ trước mặt bạn bè: “2 đứa này ấy à, lỳ hết chỗ nói. Chị bạc tóc vì tụi nó đấy. Cả 2 đều thích nhau nhưng không đứa nào chịu mở lời, nếu không có chị tác động, chắc chắn tụi nó sẽ độc thân suốt đời”.