Lớn lên trong gia đình không hạnh phúc, từng chứng kiến cảnh bố mẹ cãi vã, kẻ bực tức, người khóc lóc tôi ám ảnh vô cùng. Sau bố mẹ chia tay, tôi về ở với mẹ. Nhưng năm tôi 12 tuổi, mẹ lại để tôi ở nhà với ông bà ngoại mà đi lấy chồng khác.
Tuổi thơ tôi không được hạnh phúc, vui vẻ như những đứa trẻ khác nên tôi luôn cẩn trọng trong việc chọn chồng.
30 tuổi tôi mới kết hôn. Chồng tôi là một kỹ sư công nghệ, anh ít nói nhưng thương tôi lắm. Anh luôn cho tôi cảm giác an toàn, được yêu thương bảo vệ và đặc biệt anh không bao giờ chê bai, hay có ý coi thường tôi lớn lên trong một gia đình không hạnh phúc.
Nhà chồng có anh là con trai duy nhất và 3 chị gái đã lấy chồng, bố mới mất cách đây 1 năm. Mẹ anh ít nói, kỹ tính và rất thương con.
Ngày cưới, bố mẹ đẻ tôi cũng đến dự. Họ nhờ chồng tôi và mẹ chồng yêu thương, dạy dỗ tôi. Thế nhưng cái cách bố mẹ thể hiện khiến tôi có cảm giác xa cách, từng ấy năm họ bận lo cho gia đình riêng, chỉ gặp tôi được vài lần. Mỗi lần gặp, bố mẹ lại dúi cho tôi ít tiền tiêu vặt coi như an ủi đứa con họ đã bỏ rơi này.
Lấy chồng ở tuổi 30 tôi cũng khá bỡ ngỡ, chẳng biết mình nên làm thế nào. Ngày đầu tiên làm dâu khiến tôi lo lắng.
Dậy từ 6 giờ sáng, vậy mà mẹ chồng đã chuẩn bị xong bữa sáng hết rồi. Nhìn bát phở, cốc nước cam mẹ để trên bàn tôi hơi bất ngờ. Bà nhìn tôi cười rồi bảo: "Con lên gọi chồng dậy ăn sáng đi, mẹ chuẩn bị hết rồi. Hai đứa ăn sớm rồi cùng mẹ về quê chào hỏi họ hàng".
Ngượng vì dậy hơi muộn, tôi xin lỗi mẹ thì bà nghiêm mặt yêu cầu tôi: "Chẳng mấy khi ở nhà, con không phải làm gì hết để mẹ làm cho". Mẹ chồng nói vậy, tự nhiên nước mắt tôi trào ra.
Cũng giống mẹ, hơn 10 năm qua từ ngày ông bà ngoại mất, tôi luôn một mình làm tất cả mọi việc. Tôi hiểu được cảm giác buồn tủi như thế nào.
Ôm lấy mẹ tôi khóc, khóc to hơn bởi mẹ cho tôi cảm giác có gia đình thực sự - điều tôi luôn khao khát gần 20 năm nay.
Mẹ không bắt chúng tôi phải sống chung, mẹ tôn trọng việc vợ chồng tôi nếu có ý định ra ngoài ở. Thế nhưng mong muốn của mẹ khiến tôi thấy áy náy day dứt rất nhiều.
Mẹ cũng hơn 60 tuổi, lại ở một mình, vợ chồng tôi không yên tâm. Cuối cùng tôi bảo chồng sống chung cùng mẹ để tiện chăm sóc bà, tận hưởng cảm giác có mẹ mỗi ngày, được ăn cơm mẹ nấu.
Bữa sáng của mẹ khiến tôi thay đổi suy nghĩ về mẹ chồng nàng dâu. Nhưng nếu không sống cùng mẹ, tôi chẳng biết được mỗi khi đi làm về nhà được tâm sự cùng mẹ hay đơn giản là được cùng mẹ đi chợ hạnh phúc thế nào.
Tôi và mẹ chồng đều là những người đã chịu đựng cảnh cô đơn quá lâu, người thân cứ bỏ mình đi vì cuộc sống riêng của họ. Tôi muốn được ở bên mẹ, được bù đắp những gì tôi không có suốt bao năm qua.
Khi tôi vừa đề nghị không muốn riêng nữa, chồng đồng ý ngay. Mẹ chồng tuy không sinh ra tôi, nhưng cách bà yêu thương chăm sóc con dâu khiến tôi có cảm giác như bà là mẹ đẻ vậy.
Mỗi ngày được về nhà, được nhìn thấy mẹ khỏe mạnh, vui cười là tôi cũng vui rồi. Có lẽ chỉ những người không có gia đình trọn vẹn mới hiểu và trân quý những phút giây, khoảnh khắc hạnh phúc bên gia đình. Tôi sẽ cố gắng là một người vợ hiền, nàng dâu thảo và không bao giờ để con tôi phải chịu đựng tổn thương vì 2 chữ "ly hôn" của người lớn.